Giới Thiệu Truyện Tế Đàn
Trong bóng tối của lịch sử, nơi những bí mật bị chôn vùi và ký ức bị lãng quên, tộc Lễ đã từng tồn tại như một nỗi ám ảnh. Vào những đêm trăng tròn, khi ánh sáng lẻ loi chiếu xuống những cánh rừng nguyên sinh, tộc Lễ, với những bộ trang phục sặc sỡ và khuôn mặt được tô vẽ bằng những ký hiệu bí ẩn, đã thực hiện những nghi lễ hiến tế rùng rợn. Những người trong tộc Lễ tin rằng chỉ có sự hiến dâng những linh hồn vô tội mới có thể mang lại cho họ sức mạnh và sự bất tử.
Ngôi miếu cổ nằm giữa rừng sâu, nơi diễn ra những nghi lễ tăm tối, đã trở thành tâm điểm của sự sợ hãi. Những bóng ma của những nạn nhân bị bắt cóc – những người dân vô tội từ các bộ tộc xung quanh – vẫn còn in đậm trong ký ức của vùng đất này. Tộc Lễ sử dụng những lời nguyền và ma thuật cổ xưa, kêu gọi những thực thể từ cõi âm để làm cho các thần linh mà họ tôn thờ hài lòng. Những tiếng thét chua chát của những nạn nhân đã trở thành nhạc nền cho những buổi lễ đẫm máu, nơi mà cái chết và sự sống hòa quyện thành một vòng tròn luẩn quẩn.
Những lễ hiến tế này không chỉ mang lại sức mạnh cho tộc Lễ mà còn gieo rắc nỗi sợ hãi tột cùng cho các bộ tộc khác. Bách Việt, những người canh giữ biên giới giữa nhân gian và địa ngục, là những người đứng lên chống lại tộc Lễ. Trong nhiều thế kỷ, họ đã đối mặt với những cuộc chiến đẫm máu, và cuối cùng đã thành công trong việc phong ấn tộc Lễ vào những cánh rừng hoang vu. Tuy nhiên, sự thù hận không bao giờ nguôi ngoai. Tộc Lễ luôn ghi nhớ những mất mát của mình và quyết tâm phục thù, nhất là đối với tộc Bách Việt.
Sự căm hận của tộc Lễ đối với tộc Bách Việt ngày càng lớn dần theo năm tháng. Họ đã trở thành một biểu tượng của sự phản kháng và lòng kiêu hãnh, nhưng cũng là những kẻ thù không đội trời chung. Những tiếng thì thầm của các thầy tế, những lời nguyền rủa căm ghét, đã thấm đẫm vào từng tảng đá của ngôi miếu cổ, nơi mà sự sống và cái chết đan xen nhau trong một cuộc chiến không ngừng nghỉ.
Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Tế Đàn!