Chương 1: Lời thì thầm của rừng sâu
Cánh rừng dày đặc kéo dài như một bức màn xanh thẫm, ngăn cách thế giới bên ngoài và những bí mật sâu thẳm bên trong. Một con đường đất nhỏ ngoằn ngoèo dẫn lối vào trung tâm của khu rừng, nơi nhóm bạn mười người vừa đến dựng trại. Tiếng chim kêu lích rích hòa cùng tiếng lá xào xạc trong gió, tạo nên một khung cảnh tưởng chừng bình yên nhưng ẩn chứa cảm giác bất an khó tả.
Lăng Vũ Thanh bước xuống từ chiếc xe van cũ kỹ, đôi mắt đen lạnh lùng lướt qua những tán cây cao ngút. Là người ít nói nhất trong nhóm, nhưng cũng là người đáng tin cậy nhất, Lăng Vũ Thanh luôn mang đến cảm giác an toàn cho những người xung quanh. Nhưng hôm nay, khi đôi giày của anh vừa chạm đất, anh đã cảm nhận được một điều gì đó kỳ lạ. Một cảm giác như thể có ai đó đang dõi theo.
"Thanh, giúp bọn tôi khiêng cái lều này lên chút!" Tiếng của Lục Khải - anh chàng sôi nổi nhất nhóm, kéo Lăng Vũ Thanh ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh gật đầu, bước đến hỗ trợ.
Nhóm bạn mười người nhanh chóng chia việc: người dựng lều, kẻ đi kiếm củi, người chuẩn bị thức ăn. Tiếng cười nói rộn rã làm bầu không khí buổi chiều có phần bớt nặng nề. Nhưng trong lúc mọi người mải mê với công việc, một người trong nhóm - Hạ Vy, cô gái có mái tóc dài đen nhánh - bất ngờ lên tiếng:
"Các cậu có nghe thấy không? Hình như có tiếng người..."
Mọi người ngừng tay, lắng nghe. Nhưng ngoài tiếng lá rừng xào xạc, chẳng có gì khác. Lục Khải bật cười:
"Vy à, đừng tự dọa mình chứ. Đây là rừng sâu, làm gì có ai khác ngoài chúng ta."
Hạ Vy lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ bất an. "Tôi chắc chắn nghe thấy mà, tiếng thì thầm rất nhỏ... như gọi tên tôi."
Cả nhóm chỉ cười xòa, nghĩ rằng cô nàng quá nhạy cảm. Nhưng Lăng Vũ Thanh thì không. Anh cảm thấy hơi lạnh bất thường len lỏi trong không khí, dù ánh nắng chiều vẫn còn chiếu qua kẽ lá.
Đêm đến, ánh lửa trại bập bùng chiếu sáng khu vực xung quanh. Nhóm bạn ngồi thành vòng tròn, kể cho nhau nghe những câu chuyện ma để tăng phần kích thích. Đến lượt Trần Duy - chàng trai trầm tính nhưng sắc sảo - anh kể một câu chuyện kỳ bí về một ác quỷ sống trong rừng, chuyên đội lốt người để săn mồi.
"Ác quỷ sẽ chọn một nhóm người làm mục tiêu," Trần Duy nói, giọng trầm và lạnh lẽo. "Nó sẽ giả làm một người bạn trong nhóm, từ từ gieo rắc nỗi sợ hãi và chia rẽ tất cả. Khi mọi người mất cảnh giác nhất, nó sẽ ra tay."
"Nghe ghê thật đấy!" Lục Khải cười, nhưng có chút rùng mình.
Bầu không khí trở nên nặng nề. Đột nhiên, ngọn lửa trong đống củi bùng lên dữ dội một cách bất thường, rồi tắt phụt, để lại cả nhóm chìm trong bóng tối.
"Mất điện thoại rồi!" Một tiếng thét vang lên từ Linh - cô gái nhỏ tuổi nhất nhóm.
Mọi người bật đèn pin kiểm tra, nhưng kỳ lạ thay, tất cả điện thoại đều không hoạt động. Lăng Vũ Thanh nhíu mày, cảm giác bất an trong lòng ngày càng lớn.
"Chúng ta nên quay về sớm hơn dự định," anh lạnh lùng nói, phá tan sự im lặng.
"Đùa à? Chỉ vừa mới bắt đầu mà," Lục Khải phản đối.
Nhưng đúng lúc đó, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ sâu trong rừng. Tiếng cười khúc khích, nhỏ nhưng rõ ràng, vang vọng giữa không gian tĩnh mịch. Mọi người đều đứng yên, tim đập mạnh.
Không ai cười.
Trong bóng tối, ánh đèn pin rọi qua từng gương mặt. Ai nấy đều hiện rõ vẻ hoang mang, lo sợ. Và rồi, từ một góc rừng sâu, đôi mắt đỏ rực lóe lên trong thoáng chốc.
"Đừng di chuyển," Lăng Vũ Thanh nói, giọng lạnh như băng. Nhưng sâu trong tâm trí anh, một suy nghĩ kinh hoàng dần hiện rõ: Có gì đó không ổn... Và nó đang ở đây, giữa chúng ta.
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |