Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 67
Bác chạy tới hỏi :
- Có chuyện gì vậy Ếch?
Anh ta chỉ vào mặt nước :
- Em thấy có cái mặt người to lắm, nó mới nổi lên.
Vừa nói xong thì một cú húc mạnh vào thuyền, khiến cho ai nấy đều chao đảo, bác chạy tới bên mạn thuyền rồi nhìn xuống, phía dưới là những cái bóng thon dài to lớn đen kịt, đang lượn vòng quang thuyền, bất ngờ một cái bóng đó lao đâm sầm vào thuyền khiến nó lại chao đảo lần nữa. Cô Nhi nhìn xuống rồi hét lên :
- Hình như là cá đó anh.
Duy biết tình hình đang cam go thì vội dùng sức cố chèo thuyền thật nhanh, nhưng càng lúc những cú húc càng mạnh, Bảy Ếch lấy súng trong balo rồi chĩa vào mặt nước rồi bóp cò, những tiếng súng nổ vang lên, kèm theo đó là những vệt máu bắt đầu loang ra, nhưng làm vậy càng làm cho chúng điên cuồng và giận dữ. Một con vọt lên nước, cả thân hình nó lọt vào tầm mắt của mọi người, đó là một con cá chép to, nó màu trắng và bị một vết thương ở bụng, nó lao vào cả nhóm định đớp lấy Bảy Ếch thì bác lao tới, tay kia của bác cầm sẵn một con dao, bác vung nó lên rồi đâm thẳng vào mắt, con cá bị đau nên dãy dụa rồi húc bác ngã xuống nước. Rơi xuống nước, những con cá khác cũng lao tới, bác là dân sông nước, bác lách người né một cú ngoạm của một con khác, lúc nó sượt qua người, bác sờ vào những lớp vảy của nó thì thấy to như một quả soài, làn nước đen kịt khiến cho bác không nhìn thấy được gì, bác vội bơi về phía thuyền tránh đụng độ với đám cá này. Bảy Ếch đứng trên tàu cũng nhận ra bác đang nguy hiểm, anh ta lấy khẩu súng rồi bắn yểm trợ cho bác quay lại vào thuyền, từng phát đạn trúng vào đám cá làm máu loang ra càng lúc càng đậm. Bác nắm lấy mạn thuyền rồi lấy đà leo lên, đúng lúc đó một con cá khác lao tới định nuốt trọn bác, Duy nhìn thấy, anh ta bỏ mái chèo rồi lao tới dùng dao găm cắm sâu vào đầu nó, cứu cho bác một mạng, chưa hết anh, ta lấy cây thuốc nổ trong ba lo châm ngòi rồi ném vào miệng nó, con cá theo thói quen há miệng nuốt lấy, cả nhóm vội ngồi thụm xuống, há miệng để tránh sóng xung kích, một tiếng nổ dữ dội vang lên, từng tảng thịt bay tung tóe khắp mặt nước. Đám cá kia nhìn thấy thì bỗng chốc hoảng sợ rồi bơi vào sâu mặt nước, Bảy Ếch nói :
- May cho mày là đang ở đây không thì tao lột da chúng mày hết.
Nhưng Duy thì hơi lo lắng, anh ta nói :
- Chúng bỏ chạy không phải vì thuốc nổ đâu mà là do sợ thiên địch của chúng kéo tới.
Vừa nói xong những bọt nước bắt đầu nổi lên khắp nơi, từ dưới sâu những cái bóng đen trũi to như quả xoài bắt đầu nhô lên, chúng nhiều vô số và sâu xé từng đám thịt vụn, chỉ thoáng chốc là xác con cá đã bị chúng ăn sạch. Bác nhận ra chúng đang nhìn vào cả nhóm với ánh mắt háu đói, và chúng bắt đầu lao tới, dùng hàm răng cắn vào thuyền,những tiếng cọt kẹt khiến cho Nhi lo lắng, Duy thì nói lớn :
- Mau ngăn chúng lại, một khi thuyền bị đám này gặm sạch thì chúng ta chết chắc.
Bảy Ếch lao tới nói :
- Để tôi phụ anh chèo thuyền.
Bác thì lấy từ trong túi một lọ chứa thuốc độc, bác đổ nó xuống nước nhưng đám cá này như không sợ chết, chúng thi nhau há miệng hút lấy lượng thuốc độc rồi lăn ra chết, sau khi chết xác của chúng bị những con cá khác ăn lấy, lượng thuốc độc không nhiều nhưng đủ giảm một lượng lớn đám cá nhỏ này, Chợt một con lao lên khỏi mặt nước định cắn lấy tay bác. Bác xoay người rồi dùng tay đập con cá này rơi xuống thuyền, nó dẫy đành đạch và hung hăng muốn cắn lấy, bác lấy con dao đâm xuyên qua người nó, đây là một con cá xấu xí, hàm răng sắc bén và nhọn, da thịt của nó dai và có những cái gai mọc khắp người. Thuyền vẫn bị chúng gặm, rồi cô Nhi hét lớn :
- Có chỗ bị thủng rồi!.
Một cái lỗ nhỏ như chiếc đũa bị đục thủng, làm nước bắt đầu tràn vào. Bác vội lấy áo nhét vào cái lỗ đó, hai người kia thì hì hục ra sức chèo cho nhanh, nước vào càng lúc càng nhiều. Nhưng cô Nhi lại chỉ về phía trước :
- Nhìn kìa, phía trước là bờ.
Ai nấy ngước đầu nhìn về phía trước thì thấy thấp thoáng đất liền, bác nói cô Nhi giữ lấy cái áo ngăn nước chảy vào, còn bác đứng phía trước thuyền rồi lấy con dao cắt một đường trên tay rồi nhỏ máu dưới nước, đám cá nghe mùi máu thì càng lúc càng điên cuồng nhưng chúng bắt đầu thối rửa rồi tan thành vũng máu, xương chúng như bị mục rồi vỡ vụn tan thành bột, bác dùng máu của mình để hạ độc đám cá nhưng vì lượng máu mất nhiều nên bác hơi choáng và sắc mặt tái đi, bác ngồi xuống thuyền, vừa lúc đó thì thuyền cũng cập bến, Bảy Ếch dìu bác chạy lên bờ, hai người kia cũng vậy. Bác lấy thuốc của mình rắc lên vết cắt rồi dùng vải xé từ áo băng lại vết thương, bác nói :
- Không sao, chỉ là mất máu, nghỉ ngơi chút là khỏe nhanh thôi
Đám yêu ma khi nãy đang bỏ chạy, trên người chúng là những vết thương nặng, cửu u xà nói :
- Lăng mộ của thần sao đáng sợ vậy chứ?
- Chạy nhanh lên, không là chết đó.
Phía sau chúng là một đám các binh lính mặc giáp phục nhưng thân thể của chúng là bằng nước, có đánh thì cũng chả sao, đám thủy binh này hung hãn và cực kỳ đáng sợ, chúng ồ ạt dùng pháp lực cộng hưởng với nhau rồi đánh bay bốn tên yêu ma này, khiến cho chúng phải chạy dài. Khi tên quỷ thượng đang định tách ra thì một tiếng gầm gừ vang lên, chỉ thấy phía trước chúng là một con quái thú, đầu rùa thân hổ, có năm cái đuôi trâu và có một con mắt ở trán, nó nhìn bốn tên yêu ma rồi lao đến, từ người nó phát ra pháp lực cực đại, bốn tên yêu ma kia sợ hãi vội dùng pháp thuật chống lại nhưng sớm vỡ trận, bốn tên mỗi tên một đường, thân ai nấy lo, bỏ bạn đồng hành tìm đường sống. Quỷ thượng đưa bàn tay về phía trước rồi vô số những cái đầu người xuất hiện, chúng lao đến va đập mạnh vào người con thú này nhưng gần như không xi nhê gì, con thú tức giận, một cái đuôi của nó đập mạnh vào người quỷ thượng khiến hắn văng ra xa, phun ra một đống quỷ huyết. Đỉa tinh nhả ra một đám đỉa, chúng bâu vào người của con thú rồi định hút cạn máu nhưng chưa kịp thì chúng đã bị nổ tan xác, con thú há miệng phun ra một luồng nước nóng lớn đập mạnh vào người đỉa tinh khiến cho hắn bị luộc chín nguyên cánh tay trái, cửu u xà và mụ nhện sớm biết con thú này ghê gớm nên đã sớm bỏ chạy bỏ lại hai tên ở lại. Lúc này bác và những người kia đang đi trong một cái hành lang dài, hai bên có hàng cột to và dài nhưng, chúng tả lại những cảnh có thể hiểu được là chiến tranh, thiên tai, con người thờ cúng thần linh, bác nói :
- Ngôi đền này là nơi thần yên nghỉ nên chắc chắn có những điều mà loài người chúng ta chưa biết.
Phần về ở khu khảo cổ di tích, những hiện tượng ma quái bắt đầu xảy ra nhiều hơn, có các trường hợp gần như mất mạng nếu không phát hiện sớm, Bách Việt cũng sớm nhận ra nhưng anh ta và Tuệ Linh đang cố gắng tìm hiểu nguyên nhân. Khi đang trong lúc giúp các thành viên trong khu khảo cổ thì bên ngoài có một người đi vào nói :
- Anh Việt, phía trước cổng có người muốn gặp anh đó.
Bách Việt phủi bụi, rồi tháo bao tay :
- Được rồi cậu cứ làm việc đi, để tôi ra xem thế nào.
Bách Việt đi ra tới cổng thì thấy thấp thoáng hai người một già một trẻ, ra tới nơi thì nhận ra đây là một ông lão và một cô gái trẻ tuổi. Bách Việt nói:
- Thưa ông, ông với cô đây có chuyện gì tới đây tìm tôi?
Cô gái có dung mạo xinh đẹp nói:
- Đúng vậy, là tôi muốn hỏi các anh giấu người yêu tôi ở đâu rồi?
Bách Việt nghe xong thì cau mày rồi nhìn sang ông lão, ông ấy vẫn không nói gì, chợt ông ta hằn mắt nhìn xuống, bách việt cảm nhận khí tức đặc trưng của ma cà rồng đang đè xuống. Bách Việt thầm nghĩ :
- Ông lão và cô gái này đều là ma cà rồng, nhưng ông lão này thật đáng gờm, che giấu được cả khí tức khiến mình không nhận ra được, chứng tỏ ông ta có tu vi cao hơn mình rất nhiều.
Bách Việt vẫn giữ bình tĩnh nói :
- Đúng là tôi đang giữ cậu ta ở lại, nhưng sẽ không làm hại cậu ta cũng không bắt nhốt cả đời, chỉ là không muốn cậu ta mất mạng.
Cô gái nói tức giận :
- Là các ngươi cố ý làm hại anh ấy, có mau thả anh ấy ra không hả?
Bách Việt cũng đanh thép :
- Cô có biết cậu ta cũng là người, tiếp xúc lâu với cô thì sức khỏe càng yếu, bị khí của cô nhập thể, ăn mòn sinh khí khiến cậu ta càng ngày càng kém, nếu tôi không can thiệp, thì đã sớm chết rồi.
Ông lão bây giờ mới mở lời :
- Chàng trai trẻ, cậu nể mặt ta thả người đó ra được không, ta có cách cho cậu ta trở thành ma cà rồng, như vậy cũng khiến cho cậu khỏi lo về tính mạng của người đó
Bách Việt nhìn ông lão rồi nói :
- Không được, cậu ta là người thì có chết cũng là người, không thể vì chút chuyện này mà khiến cậu ta trở thành ma cà rồng, như vậy là khi cậu ta chết đi, linh hồn sẽ càng chịu tội nặng hơn.
Ông lão cũng đáp :
- Cậu ương ngạnh như vậy thì tôi đã tự có cách, ngày mai tôi sẽ đón người đó, đi thôi cháu gái
Nói rồi ông lão nắm tay cô gái quay lưng đi, bây giờ Bách Việt mới thấy nhẹ nhõm, cả sự áp lực tỏa ra từ người lão ta đã biến mất. Bách Việt tìm Tuệ Linh và kể lại, cô ấy nghe xong thì nói :
- Hay là mình đưa cậu ta rời khỏi đây trước sáng mai đi.
Bách Việt lắc đầu :
- Không được, tôi e là xung quanh đây đã bị người của lão ta phong tỏa lại rồi, khó mà đi được, chưa kể lão ta là một ma cà rồng lâu năm, đạo hạnh đã đủ khiến tôi và cô cũng khó chống lại,. Bây giờ chúng ta chỉ chờ người của dòng tộc tôi đến thì mới may ra can thiệp được thôi.
Tuệ Linh nhìn về phía cổng rồi nói :
- Chúng ta phải cầm cự đến khi người nhà anh tới được đây sao?
- Đúng là như vậy.
Đăng bởi | Haisekaisa |
Thời gian | |
Lượt đọc | 50 |