Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 76
Tất cả đều sững người vì chuyện đang xảy ra, chàng trai bị lá bùa lọc ma khí dính trên trán, khắp người anh ta đang run lên bần bật và có từng làn khói đen nhỏ bay ra. Anh ta gào lên:
- A a a a, không, không.
Cô gái bị thanh kiếm của người đàn ông râu dài kia đâm xuyên qua người. Ma cà rồng có khả năng hồi phục vết thương rất tốt nhưng thanh kiếm này là một món pháp khí có tính khắc yêu ma rất lợi hại, nó làm cho vết đâm không những không lành lại mà còn mở rộng và có từng làn chính khí lan ra khắp cơ thể của cô ấy. Chàng trai nhìn thấy vậy liền đưa tay lên đầu giật lá bùa đi, Bách Việt hô to:
- Đừng dứt nó ra.
Nhưng đã muộn, anh chàng đó đã giật lá bùa ra khỏi trán của mình. Chợt người thanh niên phun ra máu, Bách Việt sững người vì hành động đó. Bùa thanh lọc ma khí của đạo giáo như con dao hai lưỡi, người thường dính phải thì linh hồn bị dính vào lá bùa, như thân ốc liền vỏ. Nếu cưỡng ép nó ra khỏi người thì chẳng khác nào cái chết. Anh thanh niên trào ra máu và lửa tam muội ở đỉnh đầu và hai vai đang dần lụi tắt, anh thanh niên lao tới ôm người con gái đang cận kề cái chết. Anh ta ôm cô gái vào lòng rồi dùng tay lau đi những vết máu và vuốt những lọn tóc. Anh thanh niên mếu máo cố giữ bình tĩnh nhưng nước mắt đã rơi:
- Uyên, em phải cố lên, cố gắng lên. – nói rồi anh ta gào lên – mau cho cấp cứu cô ấy mau lên
Nhưng cô gái lại thều thào nói:
- Không được rồi Tú ạ, em là ma cà rồng, tu vi thấp kém, thanh kiếm này đã phá vỡ đi tủy cốt của em, hồn phách cũng sắp lụi rồi.
Người thanh niên lắp bắp nói nghẹn ngào:
- Không, em đừng nói vậy chứ, đừng, đúng rồi, mọi người ở đây đều là pháp sư, họ sẽ cứu em. Nhất định, phải rồi, họ sẽ cứu em.
Nói rồi người thanh niên quay sang nhìn mọi người với ánh mắt van xin:
- Tôi tôi xin lấy mạng tôi cho cô ấy, mấy người mau lấy đi
Truyền nhân của Khang vội chạy tới, anh ta dùng tay bấm vào đỉnh đầu rồi từ trong tay nải lấy ra một cái lọ thuốc. Anh ta đưa vào miệng cô gái một viên thuốc rồi kết ấn pháp rồi niệm chú. Nhưng tên đàn ông râu dài kia đưa tay lên miệng rồi niệm chú, lập tức thanh kiếm bay vụt ra khỏi người cô gái. Một cái bóng mờ hồ bị kéo ra rồi vỡ vụn, truyền nhân của Khang biến sắc, quay lại tức giận nói:
- Sao ông có thể độc ác vậy chứ?
Người đàn ông đó nói:
- Đều là yêu ma, chết không đáng tiếc.
Ông lão đứng chứng kiến cảnh cháu gái của mình bị hại thì mắt đỏ hoe, ông ta lao tới chỗ cháu gái rồi cầm tay cô ấy, rồi truyền sinh mệnh vào người cô ấy nhưng truyền vào bao nhiêu thì lại tản ra bấy nhiêu, truyền nhân của Khang lắc đầu:
- Một phần hồn phách của cô ấy đã bị thanh kiếm kia chém vỡ,bây giờ chỉ còn cách là duy trì mạng sống cho cháu gái của ông, còn cứu sống được hay không là của trời.
Ông lão cố giữ bình tĩnh rồi vuốt tóc cô gái rồi nói thì thầm:
- Cháu cố lên, ông sẽ có cách cứu cháu, cố lên, hứa với ông.
Nhưng cô gái nắm lấy ông lão rồi thều thào:
- Không được đâu ông, mạng cháu đã tận, cháu đã cạn hết sinh khí, hồn phách đã vỡ một phần, bây giờ cháu sắp tận số rồi.
Ông lão cũng biết số mạng của cháu gái mình như thế nào, ông ấy chỉ nghẹn ngào:
- Đừng nói vậy, cháu của ông nhất định phải sống.
Người thanh niên bị kéo đi một phần hồn phách cũng sắp không trụ được, anh ta cố gắng nói:
- Uyên à, dù chết thì anh cũng phải cố tìm cho em đường sống,
Nói rồi anh ta nắm lấy áo của truyền nhân Khang rồi nói với giọng cương quyết:
- Cậu là pháp sư thì nhất định phải có cách cứu cô ấy, hay là cậu lấy hồn phách hay bất kỳ thứ gì mà tôi có rồi cho cô ấy đi,
Nhưng anh ta vừa nói xong thì miệng phun ra máu rồi nhìn lại mình thì thấy khắp người đã không còn chút máu, tất cả đều là dấu hiệu của cái chết. Cô gái nằm trong lòng anh ta rồi nói:
- Chúng ta duyên tới đây là đã tận, nếu có kiếp sau thì chờ nhau ở cầu nại hà trao duyên.
Người thanh niên ôm khuôn mặt cô gái rồi hôn lên trán, miệng thều thào nói:
- Được, có kiếp sau thì anh sẽ chờ em ở cầu nại hà
Cả hai cười mãn nguyện rồi trào máu ở miệng rồi cùng nhắm mắt, hơi thở của hai người cũng ngừng hẳn, truyền nhân của Khang nhìn thấy cảnh đau xót này thì đứng lên làm một hồi lễ siêu độ cho họ rồi nói:
- Tình duyên là thứ nặng nhất thế gian, mong hai người qua kiếp sau gặp được nhau, hoàn thành mối lương duyên dang dở này.
Nói rồi anh ta lấy trong người hai tờ giấy vẽ bùa màu đỏ rồi dùng máu ở tay vẽ lên đó, rồi đặt hai lá bùa vào tay của hai người đó.
Chợt người đàn ông Trung Quốc râu dài nói:
- Đúng là đầu óc bị yêu ma mê hoặc, chuyện đó mà cũng nói được
Ông lão và những người đàn ông cùng tộc quay đầu lại, họ ánh lên cặp mắt đầy hận thù và căm phẫn. Người đàn ông mù cầm lấy ngọn tháp rồi nói:
- Lũ ngoại bang chúng mày, dám tới tận đây gây sự sao?
Một người phụ nữ đứng cùng nhóm người Trung lên tiếng:
- Diệt trừ yêu ma là trách nhiệm của chúng ta, chưa giết hết chúng bây là tốt lắm rồi.
Người đàn ông mù nghe xong thì gật đầu cười:
- Đã vậy thì tụi mày đừng mong có đứa nào sống sót rời khỏi đây?
Ông lão đưa tay ra ngăn lại:
- Để đám mọt này cho già, mấy đứa đừng ra tay.
Người đàn ông râu dài cũng nói:
- Tao sẽ hốt trọn ổ chúng mày, đỡ phải phí sức, các sư huynh đệ bày trận
Lập tức đám người Trung Quốc đã liền tản ra, họ đứng thành một hình lục giác, người đàn ông râu dài đứng ở giữa. Họ cùng lấy ra pháp khí của mình là một thanh mộc kiếm, trên đó có các hán tự được khắc lên. Người đàn ông tóc dài nói lớn:
- Hợp trận.
Lập tức họ cùng kết ấn đặt lên thanh kiếm rồi đọc chú, những màn kết giới bắt đầu xuất hiện và có từng lớp trận văn hiện lên. Ông lão nhìn trận pháp của đám người đó nhưng vẫn bình tĩnh, không hề có chút biểu cảm. Xích Văn Vũ đứng bên thì lên tiếng:
- Thôi xong đám pháp sư Trung Quốc ngu đần này rồi, bọn nó không biết là đụng tới thứ gì đâu.
Xích Văn Cung là anh cũng lên tiếng:
- Hầy, ông ta là ma cà rồng đã tu luyện ngàn năm, pháp lực đã chạm tới ngưỡng Thượng Tiên trong đạo giáo, và Thanh Thần trong bài vị phong thần ( dạ thần, minh thần, thanh thần ) nhưng có ai biết rằng, ông ta đã có danh tiếng từ trăm năm trước khi một mình ông ta đánh giết vào tận luân hồi của âm ty chỉ để bảo vệ con của mình khỏi bị đày vào cõi súc sinh. Trăm năm qua, ông ta đã lặn tăm hơi, không tranh sự đời, hạn chế cho tộc nhân gây chú ý. Nghe các Đức Ngài nói, ông ta cứu được con, nhưng bị cấm không được vào cõi âm ty, thành ra trăm năm trở lại đây, ít tai biết tới. Chắc đám pháp sư này cũng không biết tới danh tiếng của ông ta ròi.
Xích Văn Vũ cũng lên tiếng:
- Lúc nãy giao đấu, ông ta vẫn chưa bộc phát hết pháp lực, hy vọng đám pháp sư này sống sót được phần nửa là kỳ tích rồi.
Đám pháp sư Trung Quốc bắt đầu khởi trận, những thanh kiếm trong tay chúng đều phát rực lên, người đàn ông râu dài chỉ kiếm lên trời rồi quát:
- Lục Chu trận, hợp.
Lập tức những thanh kiếm của sáu người kia bay lên trời rồi cắm sâu xuống đất, dưới nền đất những kết văn được nối lại với nhau, gió và mây bắt đầu nổi lên trợ uy cho trận pháp. Người đàn ông cầm kiếm chỉ về phía ông lão rồi quát:
- Sát Ma, đồng lục nhân khởi phát.
Sáu người kia cũng đồng loạt đưa tay về phía trước, tay tạo thành chỉ kiếm chỉ về phía người ông lão rồi cùng đọc chú. Lập tức vô số những pháp kiếm bay vụt tới, như một trận mưa nặng hạt. Ông lão nhìn thấy đám pháp kiếm đó liền hừ mạnh rồi mở lòng bàn tay ra, rồi thầm quát khẽ:
- Thu.
Người ông lão bốc lên từng làn sương đỏ tươi bao phủ lấy toàn thân, rồi che kín, đám pháp kiếm kia bay vùn vụt vào đám sương đỏ rồi như đá sỏi ném biển, không một dấu tích. Người đàn ông tóc dài nhìn thấy thì liền mừng thầm:
- Tên đại ma đó chắc chắn bị thương rồi, tất cả dùng sát chiêu.
Nói rồi, hắn ta lấy từ trong túi một vật hình cái bát nhưng có hai quai ở bên, rồi dùng một lá bùa bỏ vào trong rồi cắt máu nhỏ vào trong. Chiếc bát bỗng chốc bốc cháy rồi lơ lửng giữa không trung, người đàn ông cầm lấy cái bát rồi tung nó lên trời. Sáu người kia đồng loạt kết ấn pháp chỉ vào chiếc bát, pháp lực của họ đang truyền vào chiếc bát kia, những thanh kiếm cũng bắt đầu cộng hưởng, trợ uy cho nó. Người đàn ông râu dài kết ấn liên tục rồi chỉ về phía đám sương máu kia rồi quát lớn:
- Tiên bát tru ma, hạ.
Đăng bởi | Haisekaisa |
Thời gian | |
Lượt đọc | 46 |