Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 22

Tiểu thuyết gốc · 1402 chữ

Quay trở lại với nhóm của Bác, khi này Bác đang ngồi canh cho ba người kia nghỉ ngơi, còn mình Bác thì vẫn đang cố hồi phục lại chút sức lực trong người. Chợt Bác nghe thấy tiếng động như tiếng búa đập vào cọc sắt:" Boang boang boang ". Cứ như vậy vang dần đều lên, ba người kia nghe thấy âm thanh đó cũng giật mình tỉnh giấc, ông Tường vội chạy ra đằng trước cửa hang để xem có chuyện xảy ra, Bác cũng đi cùng. Ra trước cửa hang thì một cảnh tượng hiện ra trước mắt. Ở những vách đá kia xuất hiện những cái bóng đen dài ngoằng, thỉnh thoảng chỗ đầu của chúng đang lóe lên vài tia lửa lớn, cứ thế những đóm lửa lóe lên kèm theo âm thanh vang lên dần đều. Bảy Ếch sau khi uống thuốc lại nghỉ ngơi thêm đã có thể đứng dậy đi lại, nhưng vẫn còn yếu, còn Tuệ Linh thì đã khôi phục lại kha khá yêu lực. Bốn người nhìn thấy cảnh tượng này thì đều nhìn nhau vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bảy Ếch lấy trong balo một cây pháo sáng đốt lên rồi ném về phía những cái bóng đen đó. Ánh sáng của cây pháo sáng khiến cho tất cả những cái bóng đen đó hiện lên. Chúng là những con thằn lằn to lớn, màu cam, chúng đang dùng hàm răng của mình ngoạm sâu vào vách đá rồi cắn nát chúng. Hàm răng của chúng hiện ra màu đen nhánh, sáng bóng, ở chỗ sau đầu của chúng là một loạt các lỗ hở, thỉnh thoảng chỗ đó phun ra không khí trắng xóa, nhìn chúng giống như các đầu tàu hỏa đang tỏa khói. Bảy Ếch nhìn thấy thì nói:

- Dưới này thằn lằn cũng ngộ ha, chắc không có gì ăn nên cạp đá cho đỡ đói.

Nói rồi anh ta cúi xuống nhặt một mẩu đá lên xem, dưới cái ánh đèn pin thì mẩu đá hiện lên màu đặc trưng của quặng sắt, ông Tường cầm lấy rồi nói:

- Chúng nó ăn thứ này sao? Ấyy mà khoan đã nói vậy nếu chúng ăn vách đá thì đường đâu cho chúng ta đi nữa?

Nghe ông Tường nói vậy thì cả nhóm mới sực tỉnh ra, bốn người vội vã lấy balo đi ngay, dưới áưnh đèn xung quanh lũ thằn lằn đang bò dưới các vách vực để gặm và tìm các quặng sắt. Chúng háu đói, nhai ngấu nghiến những gì mà chúng bắt gặp. Điều này khiến cho cả nhóm phải di chuyển thật khẽ tránh cho chúng phát hiện. Bước đi trên các vách đá mới khiến cho ai cũng căng não, dây thần kinh căng như dây chão, chỉ cần sơ hở một chút là rơi xuống dưới biển dung nham kia, còn nếu phát ra tiếng động thì bị lũ thằn lằn kia phát hiện. Các vách đá bị chúng gặm chặt rung lắc dữ dội, nhưng nếu không đi ngay bây giờ thì những vách đá này sẽ bị chúng gặm sạch, lúc đó sẽ hết đường để lui. Cả nhóm bốn người, ông Tường đi trước mở đường, Tuệ Linh đi sau, Bảy Ếch vẫn còn yếu nên đi sau, cuối cùng là Bác đi sau cùng. Bảy Ếch đang đi thì đưa chân dẫm lên một mô đá ở mép vực, mô đá quá yếu nên rơi thẳng xuống dưới biển dung nham kia khiến cho anh ta hụt chân ngã dúi về phía trước. Bác đi sau vội nắm lấy tay của anh ta kéo lại, tiếng động lớn như vậy đã khiến cho đám thằn lằn kia bị động. Chúng dừng lại rồi ngẩng đầu lên quan sát, khi thấy bốn người đang ở trên vách đá thì chúng há miệng, bên trong đó phun ra một làn sương trắng xóa như hơi nước. Chúng bò trên các vách rồi tiến tới chỗ của mọi người. Bác nắm chặt tay của Bảy Ếch rồi nói:

- Nắm chắc tay anh vào, đừng có buông ra nghe chưa.

Nhưng Bảy Ếch đang lơ lửng phía dưới, anh ta cũng nhìn thấy đám thằn lằn kia đang tiến tới, biết mình là gánh nặng của nhóm, anh ta gào lên:

- Thả em ra đi anh Cổ, còn giữ nữa là không kịp đâu. Đám thằn lằn kia tới được là cả nhóm tiêu đó, một mình em chết được rồi.

Bác tức giận mắng lớn:

- Im mồm ngay, vợ con mày ở nhà ai lo, hương hỏa cha mẹ mày ai thắp mà đòi chết.

Ông Tường rút súng ra bắn vào người của chúng nhưng đạn cũng chỉ găm nông vào da thịt của chúng, chưa đủ gây sát thương lớn. Ông Tường đổi phương án, ông chĩa súng vào những mô đá mà chúng bám để di chuyển, những phát súng chính xác của ông nổ ra, những mô đá đó vỡ tung tóe khiến những con thằn lằn kia bị hụt chân, có con rơi thằng xuống biển dung nham, mặc dù vậy chúng vẫn bò được tới chỗ mọi người. Tuệ Linh há miệng phun ra một luồng sương độc về phía chúng nhưng bọn này thản nhiên hút lấy, những cái lỗ trên người chúng nhanh chóng đẩy sương độc ra khỏi. Tuệ Linh thi triển yêu lực của mình, bàn tay cô bao phủ lấy yêu khí, hiện ra những đầu rắn, chúng phóng về các vách đá để phá hủy chúng. Nhưng điều làm Tuệ Linh kinh ngạc là chúng lại nuốt cả yêu pháp cô vào trong người. Bác nói:

- Đám quái vật này ăn được mọi thứ, đừng phí sức nữa.

Nói rồi Bác gồng người lên kéo Bảy Ếch lên trên bờ vực, anh ta sau khi lên được trên thì Bác nắm lấy cổ áo anh ta gằng giọng:

- Lần sau mày mà đòi chết là anh xuống tận âm ty kéo hồn mày lên đánh nghe chưa hả?

- Hì hì, em biết rồi mà.

Ông Tường nói:

- Chạy ngay thôi, không còn nhiều thời gian nữa đâu.

Nói rồi ông lấy ra một cây thuốc nổ rồi đặt nó dưới vách đá rồi châm ngòi lên, ý đồ của ông là phá hủy luôn cả vách đá này, có như vậy mới cắt được đường đuổi của đám thằn lằn kia. Tuệ Linh không thể hóa lại nguyên hình vì đường đi ở đây quá nhỏ, cô lại không thể cùng lúc mang nhiều người để bay sang bên kia. Cả nhóm cùng bỏ chạy, ai nấy đều ra sức để chạy. Tiếng cháy của ngòi nổ như thúc giục cả nhóm phải chạy nhanh hơn nữa, đám thằn lằn kia càng ngày đuổi theo càng nhanh, miệng chúng chảy ra một loại nước dãi như axit, rơi xuống ăn mòn cả đá ở nơi này. Ngòi nổ cháy nhanh hơn dự định của cả nhóm, khi đó chỉ còn cách bờ đá vài mét thì một tiếng nổ lớn vang lên " ĐÙNG ....ĐÙNG ...ÙNG ". Cây thuốc nổ nổ tung phát ra một sức phá hủy lớn khiến cho vách đá từ từ sụp đổ xuống. Mọi người lấy đà rồi nhảy về hướng đó. Phải rất vất vả bốn người mới leo lên được bờ vách này, ai nấy ngồi bệch xuống thở hổn hển vì mệt. Bảy Ếch nói:

- May là vẫn còn sống, rơi xuống đó là thịt nướng mất.

Tuệ Linh cũng nói:

- Nơi này đừng ở lâu, đi nhanh thôi.

Cả bốn người đứng dậy rồi lại tiếp tục cuộc hành trình của họ, nhưng khi họ vừa đi khỏi nơi này thì cái bóng đen kia lại xuất hiện, nó nhìn cả nhóm rồi từ từ biến mất. Bác và ba người kia đi dọc theo hệ thống hang động ngầm này tới được một vách đá dựng thẳng đứng, trên chúng là những bụi rễ cây mọc dài, bám chắc vào trong đá. Ông Tường đi tới lấy tay vắt chặt một búi rễ, thì trong đó chảy ra một ít nước, ông nói:

- Loại rễ cây này hút nước rất kinh khủng, nước ở rễ của chúng uống được, chứng tỏ phía trên chúng ta có thể là con sông ngầm.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.