Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 26

Tiểu thuyết gốc · 1653 chữ

Hắn hét lên một tiếng gầm lớn:

- a a a a, kẻ nào dám giữ hồn phách con ta chứ?

Bỗng một cái bóng đen từ từ xuất hiện từ dưới sâu dưới khe vực, nó to lớn và đồ sồ không lời nào kể hết, một thân hình dài như rắn nhưng lại có vô số chân như rết đạp nước đi lên, một cái đầu nửa cá nửa long hiện lên. Hải Chu đúng trước nó chỉ như một con kiến nhỏ bé vô cùng. Những chấm đỏ xuất hiện trên đầu nó, từ từ một tròng mắt hiện ra, cả con mắt to lớn như một sân bóng. Hải Chu quỳ xuống làm lễ:

- Thủy tổ trường tồn, xin cho con lên trên bờ trả mối thù giết con, cả tộc con đều bị kẻ đó giết, hai thân tín của con cũng bị hắn giết. Mối thù này không trả thì con không muốn thành đạo.

Cái đầu nửa cá nửa long khổng lồ từ từ tiến lại gần rồi mở miệng, một luồng nước từ đó phun ra đẩy Hải Chu ra xa. Nó nhìn Hải Chu đầy trìu mến rồi từ từ nhả ra một thứ, đó là một lưỡi gươm dài nhưng cong như trăng khuyết. Hải Chu nhìn nó mắt đầy cảm kích:

- Thủy tổ, ngài cho con thật sao?

Một cái chân to lớn đưa lên đẩy thanh gươm cong dài đó về Hải Chu, nó gật đầu như vẻ đồng ý. Hải Chu cầm lấy thanh gươm cong này, chất liệu của nó là xương nhưng trên nó là những đường hoa văn màu lam tỏa ra thứ sức mạnh kinh người. Hải Chu cầm lấy nó rồi nó biến mất đi. Hải Chu dập đầu lạy:

- Ơn cứu mạng, và ban cho con pháp khí Hải Cốt gươm đã đủ khiến con không gì báo đáp

Đầu nửa cá nửa long lắc đầu rồi một chân của nó đưa lên mở ra một vòng xoáy, bên kia là cảnh tượng cây cối, chim chóc, sông chảy dài của đất liền, Hải Chu nhìn về đó rồi làm lễ lần nữa rồi bước vào đó. Vòng xoáy dần đóng lại rồi biến mất, cái đầu nửa cá nửa long nhìn lên rồi từ từ uốn người hướng lên trên. Ở đó là một bóng người đang chờ sẵn, đó chính là Mộc Thần Xương Từ, với ánh mắt ngây ngô như một đứa trẻ con, nó chớp chớp nhìn Mộc Thần. Ông ta chạm vào nó rồi thì thầm:

- Lâu rồi không gặp người. Ngụy Ngư Tinh.

Ngụy Ngư Tinh vẫn chưa nói được, nó há miệng ra rồi một âm thanh gầm lên. Mộc Thần nghe thì gật gù đầu:

- Hừ, chuyện này vẫn chưa tới đâu cả, vẫn cần chờ đợi, chúng ta nhẫn nhịn bấy lâu này vì điều gì thì ngươi cũng biết, chờ thêm một chút nữa vẫn không sao đâu.

Từ bên kia một vòng xoáy lại hiện ra, một ông lão đầu trọc, thân hình rắn chắn bước ra, khắp người ông ta tỏa ra thần khí bức người, những luồng kim quang trên người ông ta khiến cả một vùng biển bị soi sáng. Mộc Thần nói:

- Kim Quy, ông cũng tới rồi sao

Ông già đó bước tới trước mặt rồi nói:

- Hừ, ta tới đã lâu mà chờ ngươi với Ngụy Ngư Tinh nói chuyện xong thì mới ra.

Mộc Thần cười cười không nói gì thêm, thần Kim Quy nói tiếp:

- Ông tới đây, có để cho Lý Phục Đế (Lão Tăng) biết không?

Mộc Thần sắc mặt nghiêm túc nói:

- Không.

Kim Quy gật đầu:

- Vậy thì tốt .....Mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát chứ?

Mộc Thần đưa bàn tay ra, một bọt bong bóng phình to ra một cảnh tượng hiện ra, đó là khung cảnh chỗ khu khai quật của di tích, nhìn thấy cảnh tượng này thì thần Kim Quy gật gù:

- Kế hoạch đã khởi động rồi, chỉ cần tên đó thoát ra nữa là bước này đã viên mãn

Ngụy Ngư Tinh cũng đưa đầu lắc lư, nó gầm lên một tiếng như long ngâm nhưng đầy cổ xưa, hai người kia lắng nghe rồi nhìn nhau, nở nụ cười:

- Giết gà không cần dao mổ trâu, hahahaha

Bóng dáng của Ngụy Ngư Tinh, Mộc Thần và thần Kim Quy từ từ biến mất vào giữa lòng biển. Nhưng ở tại một nơi xa cách với thế giới bên ngoài, một ngôi cổ tự đơn sơ, nhìn vào không có điều gì đặc biệt, ở trên nó có một hàng chữ Kim Ngư Tự, ở bên trong là một bức tượng Phật cầm kim bát, bên trong kim bát là một con hồ ly chín đuôi đang nằm bên trong. Toàn thân nó là màu lông trắng như tuyết, ở trán nó là một nhúm lông màu đỏ, nó nằm trong kim bát chịu những phật âm và phật quang hàng nghìn năm nay thanh tẩy. Chợt nó mở mắt ra vì cảm nhận được có người bước vào, đó là Lão Tăng. Nó mở miệng ra nói tiếng người:

- Lý Phục Đế, vẫn chưa chết sao. Định nhốt ta tới khi nào đây?

Lão Tăng khoan thai ngồi xuống rồi nói:

- Tiền nhân đã phong ấn ngươi tại đây thì ta sẽ mang vác trọng trách, khi nào ngươi chưa dứt đi dã tính, vẫn còn muốn lấy sinh linh làm vật bổ thì vẫn chịu phong ấn tại đây.

Hồ ly chín đuôi mở miệng nói tiếp:

- Tai kiếp đã mở, dù ngươi có thần thông có nào cũng không quản hết. Ngươi nhớ bao nhiêu yêu ma đang phong ấn đang chờ đợi để thoát ra không? À, chắc ngươi biết Bạch Kê Tinh đúng không, hắn ta sắp thoát ra đó, hahaha.

Lão Tăng khẽ đứng dậy rồi nói:

- Trời đất vốn công bằng, thiện ác luôn song hành. Tai kiếp cũng chỉ là một phép thử cho chốn nhân gian này thôi.

Trở lại với nhóm của Bác thì mọi chuyện đã gần như xong, Bác ngồi xuống định nhặt lấy Tà Nha Liên thì Bảy Ếch nhanh tay bỏ nó vào người, Bác nhìn anh ta nói:

- Sao mày lại giữ nó, có biết thứ đó có thể làm mày mất mạng không Ếch?

Bảy Ếch nhìn sợi dây rồi nói:

- Em biết là vậy nhưng có sợi dây này thì sẽ giúp được anh, em không muốn phải là gánh nặng cho anh và mọi người nữa.

Bác nghe xong thì đứng dậy rồi nói:

- Nếu mày đã có suy nghĩ đó thì anh có cưỡng ép cũng không được, cứ giữ lấy nó, nhưng nhớ rằng nếu nó làm mày nguy hiểm về tính mạng thì anh sẽ hủy. Nhớ chưa?

Bảy Ếch cứ tưởng Bác sẽ không cho anh ta giữ lại, không ngờ lại cho phép mình, vội gật đầu nói:

- Em biết rồi anh, nhất định sẽ giữ nó thật tốt.

Cả nhóm đi lên trên tầng tiếp theo, bốn người đi lên bậc thang đá và đi lên tầng trên đó. Bước lên trên, dưới cái ánh đèn pin thì những bức tượng trẻ nhỏ không đầu được tạc với nhiều hành động khác nhau, có đứa đang bò, chạy, khóc, nằm dưới đất. Có tất cả năm cái tượng trẻ em không đầu, chúng khiến ai nhìn vào cũng phải rợn sống lưng, khi hình dáng của chúng vô cùng mũm mỉm đáng yêu nhưng lại thiếu mất phần đầu. Bác đi tới gần rồi chạm vào những bức tượng này, Bác khẽ thả một ít vu độc lên đó, chúng nhanh chóng thấm vào bên trong. Bảy Ếch đi tới nói:

- Không phải là trẻ con chớ, ai lại tạc tượng chúng ghê thế này?

Bác bỏ qua đám tượng này rồi đi tới trung tâm của tầng thì thấy có một cái bàn ăn bằng đá được dọn ra ở giữa, trên đó là năm cái hũ đặt lên trên và có tới năm cái ghế được đặt bao quanh lấy bàn. Ông Tường đi tới nói:

- Có chuyện gì vậy Cổ?

Tuệ Linh nhìn thấy năm cái hũ kia thì nói:

- Đừng đụng vào những cái lọ này, chúng tỏa ra quỷ khí đó.

Bác gật đầu nói:

- Cháu từng đọc về chuyện này, dưới địa ngục ở âm ty thường có một loại quỷ gọi là Ngũ Hài Nhi, có tới năm thân xác, chúng bao gồm năm đứa với hình dáng đứa nhỏ. Bình thường chúng sẽ ở dưới địa ngục tầng thứ bảy, nhưng nếu có ai cố ý dùng máu huyết và thực hiện lễ triệu gọi thì chúng sẽ theo đó mà lên tới trần gian. Loại quỷ này vô cùng khó đối phó, bởi chúng có tới năm thân xác, bắt buộc phải giết hết năm quỷ thân đó thì mới giết được nó. Nhưng may mắn là khi Ngũ Hài Nhi lên nhân gian thì chúng lại tách nhau ra rồi đi vào bụng của vật sống, dù là nam hay nữ không phân biệt giới tính đều có thể mang thai chúng. Ngũ Hài Nhi sẽ từng bước hút sạch dương khí và khiến người đó chết, ngày người đó đem đi chôn cũng là lúc chúng chào đời. Chờ đêm xuống, chúng phá bụng bò lên từ mộ huyệt mà cất tiếng cười đầu tiên.

Bảy Ếch nghe xong thì lạnh sống lưng,:

- Ghê quá, mình đi thôi anh ơi.

Nhưng vừa mới nói xong thì những cái lọ kia động đậy, một âm thanh khàn khàn của một đứa con nít vang lên:

- Đi đâu?. Ta bị giam giữ ở đây đã lâu. Đúng lúc có tụi bây vào đây, hì hì, cho ta ăn tim các ngươi nào.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.