Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 29

Tiểu thuyết gốc · 1368 chữ

Quay lại trên mặt đất, tại nơi chỗ trấn giữ của Xích Văn Cung và Ngãi Bà, họ đang từ tốn uống nước trà rồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Cách đó xa hơn 5km tại một ngôi nhà cũ kỹ, bên trong đó là một đám người đang bàn bạc với nhau. Bọn chúng chính là đám pháp sư Trung Hoa và Thái Lan, lào, trước khi chúng đi vào đất Việt Nam thì đã học được chút tiếng của người Việt Nam để dễ giao tiếp, chúng nói tiếng Việt hơi khó nghe một chút:

- Đã tìm được lối vào di chỉ, nơi này cách chỗ khai quật của bọn Việt Nam hơn 10km, tại một cái miếu hoang, chỉ cần đi vào giếng khô là vào được bên trong di chỉ đó.

Người đàn ông mặc đạo bào nói:

- Có chắc là vậy không?

Tên người Thái Lan kia nói:

- Thông tin này là chắc chắn một trăm phần trăm, ta đã dùng tiền chuộc được manh mối này. Cái miếu này trước kia là miếu thờ thổ địa nhưng đã bị bỏ hoang, các dân làng sống xung quanh vào mỗi đêm trăng lên đều thấy có dị tượng ánh trăng bị hút vào đó.

- Dân phàm đó nói thì ông tin chắc, lỡ như đó là hang ổ của yêu ma quỷ quái, thì cả bọn phải chết sao. Lúc đó đòi ai tính nợ hả - một người Lào nói tiếp.

Hai bên tranh luận với nhau hăng say, nhưng vẫn còn thiếu một người đó là kẻ cầm đầu hai bên, cả ba người đã bí mật bàn với nhau sẽ đi tới chỗ của Xích Văn Cung và Ngãi Bà đang trấn giữ, nếu đánh thắng hai người họ thì coi như họ có thể đi vào đó mà không cần phải đi vào cái giếng kia.Vì cả ba đều hiểu rằng, cái giếng khô kia chưa chắc đã dẫn vào di tích, trường hợp xấu còn dẫn vào chỗ đầy nguy hiểm thì thương vong sẽ rất lớn. Ba người họ bao gồm một ông lão đầu tóc hơi rối, quần áo rách nát, ông ta là sư huynh của người mà Bác đã giết khi ở Thanh Hóa, còn một người đàn ông người Trung Hoa, từng giết chết cháu gái của lão già ma cà rồng và bị đánh te tua, phải chạy đi liên minh với hai phương thế lực, còn lại là một cô gái có đeo khăn mặt, cô ta được những người đi cùng gọi là Thánh Nữ của giáo phái. Ba người sau một hồi bàn bạc cùng quyết định. Tuy cả ba nhóm đều mang tính liên minh với nhau nhưng cả ba đều mang riêng cho mình một âm mưu, toan tính trục lợi cho chính bản thân. Khi mặt trời đang lên cao, đã 12h trưa nhưng đang ngồi uống trà thì bỗng Xích Văn Cung dừng lại rồi đặt chén trà xuống. Ông ta nói với Ngãi Bà:

- Lại có khách tới thăm hỏi, lần này người tới không tầm thường đâu.

Ngãi Bà cũng nói:

- Tôi biết chứ.

Từ phía xa xa xuất hiện ba cái bóng đen lừng thững đi về hướng của hai người họ, từng bước đi nhẹ như không, ba người đi tới đều mang khí chất riêng biệt. Ông lão râu dài luộm thuộm thì khắp người tỏa ra cảm giác bí ẩn khiến ai nấy phải lui lại không dám gần, tên mặc đạo bào thì như hạc trong bầy gà, thanh tao nhưng lại có ánh mắt sắc bén như gươm, còn cô gái thì lại tạo cảm giác khiến ai nấy phải ngước lên nhìn và ánh mắt rất kiêu ngạo. Vẫn như thường lệ, Xích Văn Cung đưa tay ra trước chào rồi nói:

- Ba vị đi từ phương xa tới, trời lại nắng nóng, chắc đã khát, sẵn tiện ta có pha ấm trà nhạt mời ba người dùng tạm.

Nhưng cô gái lên tiếng trước:

- Ta không thích nói dài dòng, bọn ta tới đây là đi vào di tích kho tàng Ung Châu. Ông có muốn hay không?

Ngãi Bà nhìn cô gái rồi cười:

- Nhìn cô tràn đầy thanh khí nhưng lúc ẩn lúc hiện, chắc chắn là người có tu vi cao thâm. Trẻ vậy mà có thành tựu cao như vậy chắc khiến cô phải kiêu ngạo. Nhưng già nói cho cô biết, núi này cao nhưng còn núi khác cao hơn.

Nhưng gã người Thái Lan đã cướp lời nói:

- Ngãi Bà, Bà đừng có ăn hiếp trẻ nhỏ, chúng vẫn chỉ là nông cạn thôi.

- Ồ, ngươi biết già sao?

Hắn ta nói:

- Tên ta khó nghe, nên dịch qua nghĩa tiếng việt là Kiên Phi. Danh Ngãi Bà lớn như vậy ai mà không biết cho được, nếu nói một chút về huyền pháp thì chúng ta lại có chút giống như họ hàng đấy.

Ngãi Bà nói:

- Huyền pháp champa đã suy, không thể so với dòng tu Khổ của ông ở Thái Lan được nữa rồi. Nên già không dám thấy sang bắt quàng làm họ, kẻo lại bị người trong giới cười chê.

Tên Trung Quốc mặc áo đạo bào nói:

- Hai người đừng có nói chuyện quanh co, vào vấn đề chính đi. Ta là Ngoa Cường đạo sĩ Trung Hoa, hôm nay ta muốn đưa người vào di tích này, hai người có đồng ý không?. Ta nói trước, thuận thì sống, nghịch chỉ có chết.

Xích Văn Cung nghe giọng điệu hống hách thì nghiêm mặt lại:

- Mày tưởng đây là ở Trung Hoa sao? Đính chính lại cho mày biết đây là đất của người Việt chúng tao. Đã vào đây thì đừng hòng làm càn, chuyện mày giết người lần trước đã là cái tội, tuy nó la ma cà rồng nhưng vẫn là người Việt tao. Đừng nghĩ không có lão ma cà rồng đó thì mày không coi ai ra gì

Ngoa Cường rút thanh mộc kiếm ra rồi lao tới chỗ Xích Văn Cung, hắn ta cầm thanh mộc kiếm rồi chỉ lên trời cao rồi cầm một lá phù dán lên thanh mộc kiếm rồi đâm vào người của Xích Văn Cung. Ông ta đứng dậy rồi lui nhanh về phía sau rồi đồng loạt kết ấn pháp đưa lên chắn trước ngực. Một lớp kết giới vô hình chặn đứng thanh mộc kiếm kia lại, lá phù bỗng chốc bay về phía của Xích Văn Cung. Nhìn thấy lá phù này, Xích Văn Cung nheo mắt lại. Ngoa Cường cười gằn:

- Đây là phá hồn phù, được ta luyện không dưới trăm lần dưới lôi đình. Kẻ bị nó đánh trúng thì...

Nói tới đây hắn buông một tay ra khỏi mộc kiếm rồi cầm lấy lá phù, kẹp vào hai ngón tay chỉ vào mi tâm của Xích Văn Cung. Ông ấy bình thản, dùng ngón giữa đưa lên đầu rồi quấn nhanh một sợi tóc rồi bứt nó ra. Dùng ngón tay đó chỉ thẳng, vào đối chọi với lá phù kia. Hai bên chạm vào nhau rồi bắt đầu giằng co, Xích Văn Cung đẩy mạnh về phía Ngoa Cường, nhưng hắn cầm lấy thanh mộc kiếm đâm vào người của Xích Văn Cung. Bị đòn đánh lén, Xích Văn Cung khẽ đọc chú, từ người ông ta hiện ra một bàn tay vỗ mạnh vào người Ngoa Cường. Cả hai đều bị thương lui lại, Xích Văn Cung đã bỏ đi dáng vẻ thường ngày, mà thay vào đó là một con người đang cháy. Ông ấy khẽ quệt mũi rồi cười:

- Đã lâu như vậy mới có kẻ khiến cho tao hứng thú. Ngoa Cường, hôm nay tao nhất định phải đấu tới cạn sức với mày.

Ngoa Cường nhìn Xích Văn Cung nói lớn:

- Chưa biết ai hơn ai đâu.

Rồi hắn quay sang người Kiên Phi nói

- Giúp ta một tay.

- Được.

Cô gái kia cũng định lao vào thì Ngãi Bà chặn lại rồi nói:

- Cô gái, để già xem cô có bao nhiêu phần tự tin.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.