Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 31

Tiểu thuyết gốc · 3232 chữ

Ngoa Cường và Kiên Phi nhìn nhau rồi gật đầu, cả hai ngầm đồng ý với nhau sẽ cùng chung sức đấu với Xích Văn Cung. Cả ba đều hiểu đối thủ của mình đều là những pháp sư cao tay, tu vi lâu năm, đạo hạnh đã sâu dày. Xích Văn Cung ra tay trước, ông ấy đưa bàn tay ra rồi từ từ đưa lên trời cao rồi lẩm nhẩm đọc thần chú. Những giọt nước mưa từ hạt rơi xuống đất, ông ấy nói:

- Ta ngự thủy khóa lại hỏa, coi như là phế đi một số pháp thuật của hai tụi mày.

Đạo pháp của Ngoa Cường cần lửa để thực hiện nhiều pháp tắc quan trọng, không có lửa thì làm sao có thể hỏa bùa gọi ra chú thuật, lại khó mà thực hiện những pháp thuật của bản thân. Riêng Kiên Phi thì lại âm trầm nhìn Xích Văn Cung:

- Pháp lực của hắn ta ghê gớm thật.

Xích Văn Cung phóng tới chỗ của hai người kia, bàn tay ông ta đỏ rực lên bởi các lớp vảy trên da của bản thân ông ta. Bàn tay đó được phủ lấy từng lớp thần khí nhàn nhạt nhưng đủ để khiến cho 2 người kia kinh ngạc. Xích Văn Cung vỗ bàn tay xuống đầu của Ngoa Cường, hắn ta nheo mắt lại rồi đưa cây mộc kiếm của mình lên trước:

- Hộ pháp tá thân

Thanh mộc kiếm run lên, những đường khắc trên nó rực lên trong thấy, kèm theo đó là một thân người đàn ông mặc giáp mơ hồ phủ lấy người Ngoa Cường.

Xích Văn Cung cười gằn:

- Trò trẻ con.

Bàn tay của ông ta vỗ mạnh xuống, đập thẳng vào người hộ pháp của Ngoa Cường, khiến hắn ta khuỵu chân xuống và miệng ứa ra máu. Xích Văn Cung ấn mạnh bàn tay xuống lần nữa, thanh mộc kiếm căng người lên đỡ lấy nhưng đã xuất hiện nhiều vết nứt chạy dài:

- Kiên Phi ra tay đi.

Gã đàn ông Thái Lan kia cũng lao tới, hắn ta cầm lấy một món pháp khí là một sợi chuỗi, mỗi hạt là một màu sắc riêng biệt. Nó được làm từ nhiều loại kim quặng khác nhau, mỗi hạt là một loại kim loại riêng. Hắn ta quăng sợi chuỗi về hướng của Xích Văn Cung, từ nó hiện lên những văn tự và hoa văn phạn chú bay thẳng tới người của Xích Văn Cung. Nhưng ông ta gặp nguy không loạn, từ sau người ông ta một thứ xuất hiện khiến cho Kiên Phi bất ngờ, khi cách người đối thủ vài mét thì sợi chuỗi bị một thứ vụt lên đỡ lấy. Thứ đó dài và có vẩy xích, chóp đuôi lại có lông, dưới thân là lớp vẩy bụng, đó là đuôi Giao Long của Xích Văn Cung. Điều này khiến cho Kiên Phi hơi khó chịu, hắn ta thu lại vòng chuỗi rồi lao tới, cầm pháp khí trên tay rồi lần từng hạt nhanh hơn, mỗi một hạt hắn ta lại đọc một câu chú hiệu kim của bản dòng Tu. Xích Văn Cung nghe thấy thì buông Ngoa Cường ra khỏi, hắn ta thừa cơ vội lui lại lấy hơi. Kiên Phi cầm sợi chuỗi đang phát ra uy lực lớn nện thẳng vào ngực của Xích Văn Cung,:" CHOANG..OANG" Một âm thanh chua chát vang lên khiến ai cũng nhăn mặt, chỗ tiếp xúc của chuỗi hạt và da thịt của Xích Văn Cung lóe lên từng tia lửa và khói trắng bốc lên. Kiên Phi nhìn Xích Văn Cung đầy kinh ngạc, Xích Văn Cung chụp lấy cổ tay hắn ta rồi đẩy ra, hắn ta vung cánh tay còn lại, kết pháp ấn chỉ vào bàn tay của Xích Văn Cung, cứu nguy cho bản thân. Xích Văn Cung hờ hững buông tay Kiên Phi ra. Ông ấy nhìn Kiên Phi cười:

- Mày chưa biết vảy Giao Long là thứ gì sao!?

Chỗ bị vòng chuỗi đó đánh trúng dù có chút xây sát nhưng vẫn chưa hề hấn gì với Xích Văn Cung. ông ta đưa tay lên phủi rồi nói tiếp:

- Tụi mày lên một lượt đi.

Hai tên nhìn nhau rồi đồng loạt lui lại, Ngoa Cường lấy trong người cái hồ lô rồi mở nắp, trong đó tuôn ra thứ mùi đặc trưng rất khó ngửi nhưng lại có phần hương của thảo dược, hắn ta đổ thứ nước đó lên trên thanh mộc kiếm khiến nó bị chuyển sang màu đen đặc và tỏa ra thứ mùi như của cây bị đốt cháy khi còn tươi. Đúng như vậy, thanh mộc kiếm dần dần chuyển thành một khúc than đen, bốc khói lên nghi ngút và kém theo đó là các đường nứt. Hắn ta cầm thanh mộc kiếm lên rồi truyền pháp lực vào đó, các vết nứt được lấp đầy bởi các luồng pháp lực. KIên Phi thì càng khiến ai ấy cũng phải ngạc nhiên nhiều hơn nữa, hắn cất đi chuỗi hạt rồi cầm ra một bức tượng người có bốn mặt, tám cánh tay, nhưng không phải là tượng của Phật mà là tượng của thần hộ pháp Ghxuyn dòng tu Khổ. Hắn dùng máu của bản thân hiến tế pháp lực cho chính bức tượng, những câu chú kèm theo những động tác thực hiện nghi thức vang lên đều đều, khiến cho bức tượng phát ra một lớp khí màu đồng. Kiên Phi làm lễ tạ ơn rồi hút mạnh luồng khí đó vào người, cả người hắn chuyển sang màu như đồng, như thể hắn chính là người bằng đồng vậy, hắn đưa hai bàn tay ra rồi xòe lớn dang lên trên rồi chắp lại trước mặt. Xích văn Cung nheo mắt nhìn hai tên:

- Tới đi.

Ngoa Cường cầm thanh mộc kiếm đen xì, nghi ngút khói và pháp lực trảm mạnh về hướng của Xích Văn Cung, Kiên Phi cũng hạ mạnh hai ấn pháp xuống người của đối phương. Từng luồng pháp lực từ hai bên đánh thẳng vào người của Xích Văn Cung, không khí vặn vẹo lại khiến cho xung quanh trở nên đáng sợ đi, nước mưa cũng bị xoắn lại. Xích Văn Cung dang cánh tay ra hai bên rồi nói:

- Hiện hình.

Cả hai bàn tay ông ta trong phút chốc hiện lại thành hình của vuốt Giao Long hoàn chỉnh, hai bàn vuốt to lớn bao phủ lấy người của Xích Văn Cung, nó to đủ lớn, thậm chí là hơn cả một cái thuyền thúng ở biển, đủ để hiểu nguyên hình Giao Long hoàn chỉnh của Xích Văn Cung lớn thế nào. Nhưng bây giờ ông ta chỉ mới hiện lại hai bàn vuốt của bản thân mình. Hai bên dần dần xuất hiện những thần tự, vả cả hải khí bao lấy, chúng cuồn cuộn đi sâu vào nhau rồi biến mất. Hai đòn pháp thuật đánh thẳng vào hai bàn vuốt đó:" ĐOÀNG ...OÀNG" Âm thanh chát chúa vang lên dữ dội, dư chấn khủng khiếp khiến cho ai nấy đều kinh hãi. Khi làn hơi nước dần dần tan biến thì một cảnh tượng khiến Ngãi Bà và Thánh Nữ kia phải dừng cuộc đấu pháp của mình lại để quan sát. Xích Văn Cung nắm cổ hai người kia rồi ném xuống đất, ông ta nói:

- Hôm nay tao không giết mạng hai đứa mày, quay về đi.

Hai tên bò dưới đất, cổ họng bị đỏ ửng và sung tấy lên, cả hai đã biết được sự đáng sợ của Xích Văn Cung không phải lời đồn mà quả thật có căn cứ thích đáng. Hai tên lộm cộm bò dậy rồi cùng nhau bỏ chạy khỏi nơi này. Đúng lúc này, Bách Việt đã chạy tới nơi này, anh chỉ thấy một khung cảnh bị phá nát, người chú của anh thì quần áo không được nguyên vẹn, nhưng nhìn kỹ thì chẳng thấy 1 chút vết thương nào. Bách Việt cũng chưa biết chú mình là Giao Long lai với người, anh ta từ nhỏ đã quen thuộc với hình ảnh chú của mình rất hiền từ, lại hay bị mọi người trêu đùa, mỗi khi như vậy thi đều gãi đầu cười khì khì. Nhưng Bách Việt vẫn chỉ nghĩ chú mình là một người lành tính, nhưng hôm nay đã khác. Xích Văn Cung thu lại bàn vuốt Giao Long của mình lại thành tay người rồi khẽ đi vào chỗ trú mưa. Ngãi Bà và Thánh Nữ kia cũng chỉ trao đổi vài tiểu thuật nhỏ, cả hai đều biết dù có đánh cũng không có ích lợi gì, nên đều tiết chế và giữ sức để phòng trường hợp xấu nhất. Ngãi Bà lui lại rồi nhìn Thánh Nữ:

- Nếu có duyên sẽ gặp lại, pháp thuật của cô vẫn còn thiếu xót lớn, khi nào có dịp thì sẽ chỉ cho cô.

Thánh Nữ nhìn Ngãi Bà rồi quay lưng đi. Cả hai người đã có một cuộc đấu pháp nho nhỏ nhưng không đủ khiến ai cũng chú ý tới và không quyết liệt như của Xích Văn Cung và hai người kia. Bách Việt đi tới cạnh Xích Văn Cung, anh ta bây giờ không biết mình phải nói gì, Xích Văn Cung nhìn thấy thì hiểu ý liền nói:

- Chắc cháu ngạc nhiên lắm đúng không?

- Dạ, cháu không có ý gì đâu ạ.

- Không sao đâu, phản ứng tự nhiên cả thôi.

Ngãi Bà đi tới rồi ngồi xuống nói:

- Ông cũng là người có tuổi, điều gì nên nói thì nói, giữ mãi thành bệnh u uất trong người, khó chịu lắm đó.

Xích Văn Cung quay sang nói:

- Bà lo thừa rồi.

Ông quay sang nói với Bách Việt:

- Ta luôn sợ mọi người biết thân phận thực sự của ta nên luôn giấu, nhưng hôm nay cháu biết thì ta sẽ không giấu nữa. Cháu là đứa mà ta rất coi trọng, và có tiền đồ, cơ nghiệp của dòng tộc Xích dù chưa biết sẽ do ai gánh vác trong lần chọn người, nhưng ta vẫn ủng hộ cháu. Khi nào quay lại nhà thì ta sẽ dạy cho cháu pháp thuật của Giao Long

Bách Việt nói:

- Cháu cảm ơn chú nhiều.

Đứng cách đó trên một ngọn cây là một bóng người đen đang đứng trên cây, hắn ta nhìn thấy tất cả rồi nói:

- Xích Tộc, đời này các ngươi nhất định phải tận diệt.

Lúc này nhóm của Đô Lương, Từ và Xích Văn Vũ đang bỏ chạy khỏi sự truy đuổi của Thi Vương. May mắn họ đã cắt đuôi được đám cương thi và con Thi Vương kia bám theo. Ai nấy đều thở hồng hộc vì mệt. Từ nói:

- Nghĩ không ra, ở dưới này cũng có một con Thi Vương.

Xích Văn Vũ xua tay nói:

- Xui xẻo, không biết đám kia thế nào rồi.

Đô Lương nghe vậy thì lên tiếng:

- Chắc chắn cũng như chúng ta, dưới này nguy hiểm, cạm bẫy, yêu ma dày đặc, không đụng thứ này cũng đụng thứ khác thôi.

Nơi họ đang đứng là ở một hang động to lớn, nó như một không gian bị phá nát bởi bom đạn hay thứ gì đó đại khái. Dưới cái ánh đèn mờ mờ của ánh đèn thì âm thanh kỳ lạ lại xuất hiện, nó như một đám muỗi vo ve bay đều lên rồi từ từ biến mất, hiện lên. Xích Văn Vũ đưa đèn pin nhìn về phía trước thì thấy một cầu thang dẫn đi vào một lối nhỏ sâu hun hút, ông ta nói:

- Nơi này chỉ có duy nhất lối này để đi, lại có cả cầu thang, chứng tỏ do con người tác động đến.

Từ nói:

- Đi vào đó xem thế nào, bây giờ đã không còn đường để lui nữa rồi.

Hai người kia gật gù rồi đi vào đó, theo lối cầu thang hẹp chỉ đủ một người đi vào, không còn chỗ hở cho người thứ hai chen. Cả ba phải cố sức lắm mới đi hết đoạn này, khi ra khỏi đoạn chật hẹp này thì cảnh tượng khiến ai nhìn thấy cũng rợn tóc gáy. Một bài nghĩa địa, nơi này có hàng trăm ngàn các thanh gươm cắp vào một sọ người dưới đất. Cứ như vậy chúng rải rác khắp nơi ở đây, điều đáng nói là những sọ này có cả lớn, bé đủ loại. Ba người chia nhau ra để tìm manh mối, họ tìm thấy các mảnh đồ đã mục nát nhưng vẫn có thể đoán được. Nơi này không có thi khí, quỷ khí thậm chí là oán khí mà chỉ tồn tại âm khí và huyết khí rất nồng, điều này càng làm cho ba người phải cẩn thận hơn trong mỗi lần bước đi. Sau một hồi tìm kiếm, cả ba quay lại rồi nói với nhau. Từ nói trước:

- Từ các đầu sọ thì chúng đã được tẩm nước thảo dược và cả sáp đèn, dầu lửa, một chút nhựa cây, để giữ cho thật lâu.

Đô Lương góp ý:

- Các đầu sọ có đủ kích thước, tôi đã cố tình kiểm tra va phát hiện có nam, có nữ, già và trẻ, gần như là đủ mọi độ tuổi ở đây.

Xích Văn Vũ nói:

- Tổng hợp lại thì nơi này đã từng xảy ra một chuyện động trời, nhưng tại sao vẫn giữ lại đây thì vẫn còn là uẩn khuất lớn.

Ba người đi tiếp qua nghĩa địa gươm cắm trên sọ người này, bỗng dưới chân ba người thấy ươn ướt, họ nhìn xuống thì thấy từng lớp chất lỏng nhỏ giọt đang rỉ ra rồi rơi xuống. Bỗng một vật phóng về phía họ, Đô Lương vung hai con dao lên chém mạnh về nó, tiếng va chạm như kim khí va vào nhau vang lên, khiến cho hai người kia nhăn mặt lại. Đó là một sọ người đang lơ lửng giữa không trung, nó rơi xuống đất rồi biến mất. Trong phút chốc toàn bộ nơi này xuất hiện vô vàn những tiếng gào la, van xin, tuyệt vọng, các cảm xúc tiêu cực dần dần lan tràn ra, máu từ đầu cũng lan ra khiến cho mọi người bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Xích Văn Vũ chợt nhớ ra điều gì nói:

- Đúng rồi, năm đó quân Đại Việt đánh hạ thành Ung Châu rồi đại khai sát giới toàn bộ dân trong thành, cứ trăm đầu người lại chất thành đống. Có tới hơn trăm đống như vậy, có lẽ nơi này cũng tính như vậy?

Từ lên tiếng:

- Có thể những đầu sọ này được chuyển về rồi đem xuống đây, nhưng chúng lại được bày thành trận pháp để ngăn chúng ta.

Đô Lương gật đầu nói:

- Trận pháp này dùng vô vàn sinh mạng con người lại dùng cả gươm là vật chi hung để trấn lên đó, chắc chắn không thể coi thường được.

Vừa dứt lời xong, các đầu sọ thoát khỏi thanh gươm dưới đất rồi lượn lờ tụm lại với nhau thành từng đống, hốc mắt của chúng bắt đầu lập lòe màu đỏ tươi như máu. Các thanh gươm rung lên rồi đồng loạt phóng về phía của ba người. Quá bất ngờ khi gặp phải chuyện này, nhưng họ vẫn đủ bình tĩnh, Xích Văn Vũ và hai người kia vội lao vào nấp sau một phiến đá, từng thanh gươm đâm mạnh vào phiến đá đó khiến âm thanh càng bị xáo trộn hơn bất kỳ lúc nào. Ông ta nói:

- Trận pháp này không thể phá, chúng ta lại chẳng có sự chuẩn bị, lại chưa biết huyền cơ, trận nhãn của nó ở đâu thì nên bỏ qua. Rời khỏi đây thì hơn

Hai người kia cũng gật đầu đồng ý, Đô Lương đưa tay rồi nhỏ máu vào cây đèn của mình rồi từng tiếng quỷ chú được anh ta đọc. Ánh lửa bập bùng hiện lên rồi thân hình của quỷ Ái La xuất hiện, Đô Lương dùng truyền âm cho nó rồi từ từ chỉ về phía đám sọ người kia, quỷ Ái La nhanh chóng hiểu ý. Nó bay vút về phía đó, từ người nó những ngọn quỷ hỏa xuất hiện rồi phóng thẳng vào những đầu lâu kia. Nhưng những dòng máu đỏ dưới đất phút chốc vụt lên dập tắt đi quỷ hỏa. Đô Lương nhìn thấy thì gằng giọng:

- Huyết quỷ, nó là thứ đang vận hành trận pháp này.

Từ nghe vậy thì nói:

- Chuyện này để tôi lo.

Anh ta lấy trong túi lọ nước chứa nhược thủy rồi đổ nó vào dưới đất, sau đó anh ta đưa tay lên, các ngón tay chỉ về phía của đám đầu sọ đó rồi chĩa ngược xuống đất đâm vào đất, chỗ nhược thủy của anh ta thấm dần rồi tan biến mất. Từ mỉm cười rồi từ trong túi lấy ra một thứ, đó là một cuốn kinh thư màu đã ngả vàng. Anh ta cầm lấy nó rồi đọc lên những điều trong đó:

- Quỷ hồn cũng là mạng, dù là âm hay dương vẫn là mạng, có mạng là được sống nên quý nó làm đầu, chấp chi u mê để lầm lối, địa ngục không thoát, cõi trời lại xa, nhận được nhân quả thì mau trả cho sạch linh hồn, chắp tay lại rồi buông ác niệm.......

Những tiếng hò hét kia càng vang lên dữ dội hơn, Đô Lương nói:

- Đâu còn thời gian mà ngồi đọc chú độ hóa cho chúng chứ?

Nhưng Từ vẫn kiên trì đọc, miệng anh ta càng lúc càng nhanh hơn áp với tiếng kêu của quỷ hồn rồi từ từ buông giọng quát:

- Khu

Từ trong tay anh ta là một lá phù màu vàng kim được thả ra, có nhiều rồi lại có thêm một ít phủ lấy lá phù, chúng muốn phá nát rồi đánh tan độ hóa của Từ. Nhưng anh ta lại càng lúc càng thắng thế, những giọt mồ hôi đổ ra như suối càng khiến cho pháp lực anh ta tiêu hao nhiều hơn. Nhược thủy đã thấm và lan tới chỗ của một đám chất đống đầu sọ, nó từ từ len lỏi vào rồi tan vào đó. Ngay sau đó, đám đầu sọ đó như băng gặp nắng nóng, tan ra thành muôn vàn mảnh nhỏ. Từ nhìn thấy thì cười:

- Thời cơ tới rồi.

Anh ta cầm lấy lá phù rồi hai ngón cái đan vào nhau, các ngón tay khác cũng đè lên nhau, hai ngón giữa tựa vào nhau rồi chỉ lên lá phù:

- Tiễn

Một vòng xoáy lớn dần dần mở ra hút những quỷ hồn đang bám lấy nó, điều này làm cho các thanh gươm kia rơi loảng xoảng xuống dưới, như bị mất đi người điều khiến khiến cho trận pháp dần nứt vỡ. Nhân cơ hội này, ba người lao ra khỏi chỗ nấp rồi chạy ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.