Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 38
Bác đi lên thì thấy Bảy Ếch đang đứng ở chỗ cầu thang, anh ta nói với Bác:
- Anh rơi xuống đây khi nào vậy? Làm mọi người tìm mệt phết. Mà này dưới này có gì ngon không anh, chứ đi lâu vậy mà vẫn chưa có gì bỏ bụng.
Bác nói:
- À, không có gì. Lên trên thôi.
Hai người theo dây thừng mà Bảy Ếch đưa xuống để lên phía trên. Lúc lên trên Bác quay lại nhìn lại căn hầm bí mật, nơi mà Bác- Cổ Đà đang thai nghén thân xác, nơi mà Bác chính đã thức hoàn thành bước thứ hai cho kế hoạch của mình. Bác nghĩ trong đầu:
- Lần lột xác thứ ba, cũng là lúc mình trở thành Vu Bạng sắp tới. Cổ Ma ở trong cấm địa vu tộc cũng sắp thoát ra. Hầy, tất cả đều giống như mình dự đoán nhưng vẫn có vài điều không nằm trong đó, hahaha, thú vị lắm. Ván cờ này ai sẽ là người chiếu tướng thì vẫn còn dài, hahahaha
Bác và mọi người tiếp tục tìm thứ để vượt qua huyết hải này, Tuệ Linh định nói sẽ biến lại yêu thân và chở mọi người qua, nhưng Bác và ông Tường không đồng ý vì bên trong huyết hải này có gì thì vẫn chưa rõ, nếu có nguy hiểm thì Tuệ Linh sẽ là người hứng chịu nặng nhất. Bảy Ếch thì lanh quanh bên tế đàn để tìm xem có thứ gì không, anh ta lấy Tà Nha Liên ra rồi nói:
- Này, mày có linh ứng thì chỉ cho tao đường đi nào. Không là tao ném mày xuống biển máu này đó.
Những lời anh ta nói xong thì Tà Nha Liên khẽ phát ra biến dị, nó tự động rơi khỏi tay của Bảy Ếch rồi lăn xuống dưới bậc thang, nằm ở một góc rồi lặng im. Anh ta đi xuống nhặt nó lên rồi nói:
- Rõ chán, nói mày chỉ đường thì lại rơi xuống đây bắt tao nhặt.
Nhưng dù sao vẫn là điều bất bình thường, nên, Bảy Ếch cầm nó lên rồi dùng tay sờ vào chỗ Tà Nha Liên rơi xuống. Khi sờ tới đó, Bảy Ếch ấn nhè nhẹ xuống thì cảm nhận được chỗ này khá mềm, không cứng như xương. Anh ta thử ấn mạnh vào nó thì như một nút nhấn xuống, chỗ đó bị lõm vào bên trong, cả khu vực tế đàn rung lắc rồi âm thanh ầm ầm vang lên, chỗ cầu thang dần dần bị sụp xuống, lộ ra một lối đi dẫn xuống bên dưới. Bác và hai người kia quay lại thì ngạc nhiên, Bảy Ếch có dịp nổ:
- Ếch này một khi đã làm thì việc gì cũng thành.
Mọi người liền hỏi tại sao thì Bảy Ếch nhanh chóng nói rõ mọi chuyện, Tuệ Linh hồ nghi ngờ sợi Tà Nha Liên muốn đưa vào đường chết thì sao, ông Tường lại nói nó khó khăn lắm mới có được chủ mới, chắc chắn nó sẽ không đưa vào chỗ chết đâu. Sau một hồi thảo luận thì mọi người đồng ý đi vào lối đi dẫn xuống bên dưới này. Rất nhanh chóng mọi người đã đi vào đường hầm này, dưới ánh đèn thì mọi thứ hiện lên mờ ảo. Tường của đường hầm này là bằng các loại đá màu trắng hếu như xương, giữa chúng là một loại vôi vữa như máu đỏ đông lại. Bác sờ vào nó rồi khẽ bóc một chút rồi đưa lên ngửi, một mùi kỳ lạ xông vào mũi Bác khiến Bác nhăn mặt, Tuệ Linh nhìn Bác thắc mắc, rồi cũng làm như Bác thì cô ấy nói:
- Những nguyên liệu này đều có xương và máu bên trong đó.
Bác gật đầu nói:
- Bỏ qua chúng đi, cứ tới cuối đường này xem sao.
Khi cả nhóm đi được hơn 500 mét thì phía trước xuất hiện chút ánh sáng, Bảy Ếch mừng rỡ chỉ về phía trước nói:
- Lối ra kia rồi, nhanh lên mọi người.
Cả nhóm đi theo hướng thẳng đến phía trước, nhưng đi được nửa giờ đồ hồ thì bắt đầu có dấu hiệu không bình thường, ông Tường nói:
- Dừng lại đi, đừng đi nữa.
Bác và Tuệ Linh đồng loạt dừng lại, Bảy Ếch thì cũng ngờ ngợ nhận ra điều gì. Ông Tường nói:
- Căn cứ vào độ sáng và khoảng cách thì bác dám chắc từ đây đi tới chỗ lối ra kia chưa tới 500m nhưng chúng ta đã đi hơn mười năm phút thì đã hơn 2km, đó mới là vấn đề.
Bác cũng đã sớm nhận ra điều này, khẽ lấy ra một mảnh vải rồi móc lên trên vách rồi nói mọi người đi tiếp. Nhưng khi đi được mười phút nữa thì lại nhìn thấy mảnh vải đó hiện lên, Bác lắc đầu cầm lấy nó rồi nghiêm mặt lại, ông Tường đi tới nhìn thấy mảnh vải cũng hơi lo lắng, Bảy Ếch thấy hai người có vẻ mặt đó thì hỏi xem có chuyện gì, ông Tường cầm lấy mảnh vải rồi nói:
- Có chuyện rồi, mấy đứa xem, lúc mảnh vải được buột lên đây vẫn chưa có dấu hiệu nào, nhưng bây giờ thì mấy đứa xem.
Hai người kia nhìn vào mảnh vải thì thấy nó đã bị mục và bạc màu đi rất nhiều, đó là dấu hiệu của vải để quá lâu, Bác thử dùng đèn pin soi lên quần áo và balo của mọi người thì chúng đã dần xuất hiện dấu vết của năm tháng trên đó. Tuệ Linh cũng dần hiểu có chuyện gì:
- Nơi này thời gian trôi nhanh hơn
Ông Tường gật đầu, rồi lấy ra la bàn của mình thì thấy nó đang quay tít không thể xác định được phương hướng nữa, Bác cũng lấy ra la bàn đồng của mình, thì thấy nó đang quay theo chiều ngược kim đồng hồ rồi dừng lại rồi lại quay thêm một vòng nữa ngược hướng, cứ thế mà tiếp diễn, Bác nói:
- Tạm thời nơi này đang bị một lực lượng vô hình phủ lấy, có thể nơi này là một trận pháp có khả năng bẻ cong và quấy nhiễu không gian và thời gian.
Tuệ Linh nói:
- Không thể nào, những thứ như thế này đã biến mất lâu lắm rồi.
Vì thời gian trôi qua nhanh hơn nên mọi người dần cảm thấy đói bụng, Tuệ Linh và Bác thì có thể nhịn ăn nhưng hai người kia lại không. Thức ăn cũng không còn nhiều, nước uống cũng vậy. Vấn đề cấp bách là tìm ra lối ra, Bác lấy sợi dây thừng rồi đi nép vào vách tường rồi nhờ ông Tường cầm hộ một đầu, sau đó Bác đi thẳng về phía trước để dò đường, phía trước rõ ràng là một lối ra nhưng Bác lại nhìn thấy sau lưng của ông Tường. Bác lên tiếng:
- Không được rồi.
Ông Tường quay lại nói:
- Qua đây bác cho cháu xem cái này.
Bác tới gần ông Tường, thì ông ta khẽ nở nụ cười rồi một bàn tay đầy móng vuốt đâm thẳng vào bác. Nhưng Bác lại không hề làm gì cả, bàn tay đầy móng nhọn đó càng lao vút tới người của Bác, Bảy Ếch vội hô lên:
- Đừng
Khuôn mặt của ông Tường hiện ra đầy dữ tợn như không phải của con người, như là của ma quỷ, Bảy Ếch định lao tới giữ lấy ông Tường thì Tuệ Linh ngăn cản, bác khẽ đưa sợi dây lên.
Đăng bởi | Haisekaisa |
Thời gian | |
Lượt đọc | 38 |