Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 54
Bác đưa tay cầm điếu thuốc rồi ném xuống đất rồi dùng chân di di dập tắt nó đi. Bác nhìn về hướng tên đó với ánh mắt quái dị, Bác ra tay trước, dưới chân Bác dần dần xuất hiện những cái bóng đen chúng là của những kẻ bị Bác nuốt lấy vào người. Những cái bóng đen đó dần chui ra rồi lượn lờ dưới đất hướng thẳng vào người của tên cao gầy, hắn ta nhìn thấy thì biết không phải loại pháp thuật tầm thường, hắn ta liền nhanh tay kết ấn đặt nó xuống đất rồi đọc lớn.
- Ngự Xá Thổ.
Dưới mặt đất dần xuất hiện những luồng thổ khí, chúng từ dưới đất toát lên rồi chạy dọc thành những đường rãnh lớn, chúng cũng hướng tới những cái bóng đen kia đang bò tới. Bác chỉ mỉm cười rồi nói:
- Mày chỉ có nhiêu đó thôi sao?
Bác lấy từ trong túi lá phù lớn, có hình mặt đang cười, Bác vuốt ve nó, rồi tung nó lên cao rồi hai ngón tay kẹp chỉ đưa vào hướng của nó, Bác niệm chú nhanh chóng chỉ trong chưa tới sáu giây là đã hoàn thiện. Lá phù nhanh chóng đón nhận pháp lực của Bác đưa vào nó, hàng loạt các phù tự trên nó hiện ra và dần khởi lên uy lực của nó. Những cái bóng đen kia dần trỗi dậy như thực thể có hình dạng sống, chúng không còn là hình bóng dưới đất, chúng dần đưa tay nắm lấy mặt đất rồi ngoi lên. Tên cao gầy nhìn thấy vậy thì biết chuyện không lành, hắn lấy ra một sấp giấy tro rồi dùng máu của chính mình vẽ lên đó, Bác cười
- Bùa trừ tà sao?. haha. Không ngờ mày ấu trĩ đến vậy.
Những lá bùa trừ tà đã nhanh chóng được vẽ xong, trên nó là bốn chủ chú và hai hình tọa pháp, chúng được tung lên trời rồi đồng loạt rơi vào những cái bóng đen kia, chúng rơi xuống rồi nổ tung, bốc cháy, khiến những cái bóng đen kia bị đẩy lùi lại xuống mặt đất. Bác nói:
- Để tao xem mày trụ được tới khi nào.
Nhưng tên kia ngước mặt lên nói âm trầm:
- Thổ thức.
Chợt dưới đất là những làn thổ khí kéo tới, chúng như biến nơi này thành nơi khô cằn, như bị sa mạc hóa nhanh chóng, những luồng khí này khiến Bác khó chịu. Bác nhìn vào tay hắn thì thấy đó là một quả tim đen đang tỏa ra thi khí, Bác nhận ra đó là thứ gì. Bác nói:
- Hừ, mày muốn dùng tim của hạn thi để chống lại tao, hahaha.
Tim của hạn thi rất quý giá, hạn thi là các cương thi hình thành trong môi trường khô cằn, sa hóa, chúng sau khi thành thi thì có thể gây hạn hán ở một số vùng, lại hay chui nhủi trong lòng đất nên rất khó mà đánh bại, muốn giết chúng thì phải moi tim của chúng ra ngoài, dù có phá nát đầu chúng thì vẫn chưa chắc đã giết được. Trong lịch sử Việt Nam từng xuất hiện những hạn thi lâu năm, có pháp lực cực kỳ cao phải kể tới hạn thi ở Bình Thuận, nơi này nổi tiếng là khô nóng ở Việt Nam, vào đời vua Minh Mạng, hạn thi có tên gọi là Sách Nhuyên đã từng tác quái ở đây thời gian dài, nhưng sau đó thì bị pháp sư ở Hoàng Triều tới đánh bại, moi lấy tim đem đi phong ấn ở một nơi bí mật, thân xác thì bị đem bỏ vào đại bác bắn nát. Tên cao gầy nhìn Bác với ánh mắt hơi bất ngờ:
- Mày đừng coi thường nó.
Thi khí từ quả tim vẫn còn dồi dào chứng tỏ nó đã được lấy ra không lâu, quả tim dần nổi lên các đường gân máu, nhưng bên trong không có máu là một thứ dung dịch như nước bùn. Bác nhìn thấy thì nheo mắt lại, Bác thu lại lá phù kia vào túi, đám bóng đen dưới đất vẫn đang bao phủ, tìm cách cắn nát những những đường rãnh che chắn tên cao gầy bên ngoài. Hắn ta khá tự đắc rồi cầm quả tim chỉ về phía Bác rồi thầm niệm chú, tiếng chú dần xuất ra và tạo cho xung quanh như rơi vào cực hạn hán. Bác nhìn hắn ta làm phép mà vẫn chưa đưa ra kế sách đối chiêu. Bác chờ hắn đọc xong, thì quả tim bắt đầu lơ lửng cách bàn tay hắn ta hai cm rồi từ nó là những oán khí dưới dạng những cánh tay rơi xuống đất, chúng bò dưới rồi kéo về phía Bác. Nhưng chưa kịp thì bị những cái bóng đen kia túm lấy kéo xuống đất. Bác nhìn hắn ra rồi nói:
- Còn chiêu nào dùng được thì dùng lẹ lên nào.
Hắn ta nhìnBác đầy tức giận, hắn khẽ đưa bàn tay lên, những ngón tay hắn dần đỏ rực lên, từ đó xuất hiện những ngọn hỏa thi, chúng lơ lửng rồi từ từ bùng lên dữ dội. Nhưng khiến Bác phải chú ý là hắn ta có thuật khống hỏa rất tốt, vượt xa tên Khang bại dưới tay Bác và những pháp sư mà bác từng đối đầu.Thi hỏa trong tay hắn dần biến thành những hình người, chúng đứng lơ lửng giữa không trung rồi ào ào vồ về phía Bác. Bác vẫn bình tĩnh chưa có gì phải lo lắng, Bác cầm ra lá phù nghiệp hỏa rồi nói:
- Tao cũng muốn xem nghiệp hỏa của tao và thi hỏa của mày, cái nào lợi hại hơn.
Từ lá phù nghiệp hỏa tiếp nhận pháp lực của Bác đưa vào, những đóm lửa đen đặc rơi xuống đất rồi âm ỉ lan ra rộng, như một thảm cỏ. Đám hình nhân thi hỏa kia bước vào thì chúng vặn vẹo như chạm phải thứ gây ra đau đớn, nghiệp hỏa dần bám lên rồi leo lên người của chúng, như bị nuốt trọn rồi bặt tắt đi trong thấy. Tên cao gầy la lên:
- Thằng khốn, mày được lắm.
Nhưng chưa kịp nói thì Bác đã đưa tay lên vỗ rồi nói:
- Tới đây thôi, tao không có nhiều thời gian.
Nói xong Bác đưa tay lên rồi nắm lấy lại, bên trong lòng bàn tay của Bác là những luồng sát nghiệp đỏ đen đang mờ nhạt lao ra ầm ầm, chúng tụ lại thành quả tim đang đập, Bác nhìn sang rồi nói:
- Tim của mày đang ở trong tay của tao.
Đây là thứ pháp thuật mà Bác đã tìm hiểu và bắt chước lại khi nghe kể về trận chiến của Lão Trưởng Tộc Ma Cà Rồng, và đám pháp sư Trung Quốc, nghe Tuệ Linh nói lại về thứ pháp thuật ông ta dùng khiến Bác rất hứng thú nên đã chủ động tìm hiểu và bắt chước nó theo những gì Bác hiểu, phải mất một khoảng thời gian khá dài Bác mới lần mò ra điểm mấu chốt của thứ pháp thuật này. Bác nắm quả tim đó rồi nhìn về phía của tên cao gầy kia, rồi từ từ bóp lại quả tim kia, tên cao gầy cảm nhận được nỗi đau đớn khôn cùng cực khiến tất cả cơ quan trên người phải vặn lại vì đau đớn, cảm giác tim bị ai đó nắm chặc không nỗi đau nào kể xiết. Bác nhìn hắn ta rồi thả lỏng bàn tay kia ra, hắn nhìn Bác với ánh mắt kinh hoàng vì không tưởng tượng được chỉ cách nhau một thời gian mà Bác đã đi xa tới vậy, chênh lệch của hắn ta với Bác đã quá sâu rộng. Hắn đa nghĩ tới cách thoát thân, chạy khỏi nơi đây, không nên dây dưa vào thứ quái vật kia. Bác nhìn hắn rồi cười mỉm:
- Bây giờ muốn chạy, không được đâu.
Nhưng hắn ta đã lấy trong túi một cây pháo sáng, đốt nó lên rồi ném về phía Bác, một cực quang quá mạnh lóe lên khiến Bác quay người về phía sau, nhắm chặt mắt và đưa tay lên chắn lại. Khi Bác quay lại thì thấy hắn ta đã bỏ chạy khỏi đó, nhưng Bác đưa tay đang cầm quả tim của hắn lên thì vẫn thấy quả tim còn lại ở đó, chứng tỏ hắn ta vẫn chưa chạy xa. Bác bóp mạnh nó, ngay lập tức nó bị bóp nổ tung ra. Phần tên cao gầy thì đang chạy thì hắn ngã xuống, miệng hộc ra máu, nhưng hắn vẫn chưa chết, mà hắn ta đưa tay vào túi lấy ra một lệnh bài đã bị bóp nát. Đây là cái mạng thứ hai của hắn, lệnh bài thế mạng mà chỉ có Phục Thần Hội hắn có. Nó rất đặc biệt là thế mạng cho người sử dụng khi bị pháp thuật tấn công gây thiệt mạng, nhờ nó mà hắn đã tai qua nạn khỏi khi bị bác bóp nát tim. Bác định buông tay xuống thì nhìn thấy những luồng khí đỏ đen kia lại tụ lại lần nữa, Bác nheo mắt lại nói:
- Có đồ thế mạng sao, xem ra mạng của đám này khá dai.
Bác ngừng thi triển phép thuật của mình rồi thu lại những cái bóng đen kia vào người. Bác nói:
- Để lần sau vậy.
Muốn thi triển loại pháp thuật này không dễ, cái giá rất lớn lại chưa hoàn thiện nên Bác đã hạn chế sử dụng vì muốn thử nghiệm lên tên kia ra sao. Bác bỏ qua nơi này rồi lại làm lễ lần nữa với những anh linh đang sáng trên các vách đá. Bác chưa bao giờ nghĩ sẽ đi tìm bắt các anh linh này để luyện, Bác quan niệm rằng, tự thân tự lực mới là con đường thăng tiến tu vi nhanh nhất, dựa vào ngoại lực là tự đầu độc bản thân, khiến tu vi thụt lùi không phanh. Ở trong giới pháp thuật thì có nhiều loại âm binh, thứ nhất là các vong hồn cơ nhỡ, lang thang ngoài đường được các pháp sư đưa về rồi từ từ bồi dưỡng, mới luyện thành âm binh để sai khiến, thứ hai là các âm binh thuộc cõi âm, họ giống như người của cơ quan nhà nước, không liên quan tới các pháp sư hay nghe họ sai khiến, thứ ba là các vong linh của những người lính tử trận, họ không dễ bị khuất phục bởi họ khi chết là lính lâm trận, chiến khí và không sợ chết đã thấm nhuần vào hồn phách khiến các pháp sư rất khó khi luyện hoặc bắt về. Loại cuối cùng hơi khác một chút là âm binh của các thánh thần, họ có thể là người từng theo thánh thần hoặc thờ cúng, chầu bái, cung kính khi chết sẽ được ban cho đặc ân là thành người ở dưới trướng của vị đó, loại này mới là âm binh mà bất kỳ ai cũng mơ ước có được, nhưng không phải ước là có được. Bác vẫn chưa muốn luyện âm binh vì chưa tìm thấy thứ gì phù hợp để luyện, Bác vẫn đang nhốt những yêu ma quỷ quái, nhưng Bác muốn chúng thuần phục hoặc giam lại để tẩy não, xóa sạch phản kháng khiến chúng một lòng phục tùng và trung thành, mà quá trình này cực kỳ lâu dài. Bác muốn đưa chúng ở lại nơi mình tu luyện để có thể bảo vệ, thành hộ pháp của mình và đi theo bảo vệ những người thân, mà đặc biệt là bảo vệ hai đứa con Hạnh và Phúc. Bác muốn hai đứa đó kế nghiệp của mình, nhưng đó là chuyện tương lai, hiện tại Bác vẫn muốn tìm ra Ô Nha Kỳ Nam để cứu chú Tư trước. Bác bỏ lại nơi chứa những anh linh tiền nhân rồi đi thẳng về phía trước. Nơi Bác đến tiếp là một nơi khá thú vị, nơi này chứa rất nhiều các rương gỗ nhưng chúng đã cũ và mục theo thời gian, Bác nhặt lấy một viên đá rồi ném về phía đó, viên đá vừa chạm vào những cái rương đó thì ngay lập tức những mũi nhọn từ bên dưới đâm thẳng lên, rồi lại hạ xuống dưới. Bác nhìn chúng rồi lấy tiếp một viên đá rồi ném về phía trước, Bác chờ đợi nhưng không thấy có động tĩnh gì nên mới đi về phía trước. Những cái rương gỗ kia khiến Bác tò mò muốn biết có thứ gì trong đó, Bác tới gần rồi lại dùng đá dò đường, nhưng mới được một đoạn thì xảy ra chuyện. Nơi này có gì đó khiến Bác phải cảnh giác, đó là các cái rương đang xa hơn, mà chính xác là Bác không thể tới gần được chúng, Bác cảm tưởng chúng chỉ cách mình mười mét, nhưng Bác đã đi hơn sáu mét nhưng nhìn lại vẫn thấy chúng cách mình mười mét, không hơn không kém. Bác dừng lại rồi nói:
- Lần này gặp khó rồi.
Đăng bởi | Haisekaisa |
Thời gian | |
Lượt đọc | 40 |