Phần 6 : Hóa Phàm 8
Ông Kiên kiểm tra một lượt, nhưng không thấy có chuyện gì đáng nghi mới buông bỏ cho Thái lần này.Thái sau khi chứng minh mình trong sạch thì đứng lên rót chén nước rồi nói:
- Có khi nào là do tên Khoai đó không thầy, con nghi ngờ nó lắm.
- Không, thằng đó còn non lắm. Chưa đủ sức múa rìu qua mắt tao đâu.
- Vậy không lẽ có người nào khác, hay là do tên thầy Hai đó?
- Thằng đó chỉ là một thằng thầy lang quèn, tao đã nhìn qua nó, nó chỉ là người thường, không biết pháp thuật đâu.
Cả hai ngồi nghĩ nát cả đầu nhưng vẫn không biết được chính xác đã có chuyện gì xảy ra, ông Kiên nói:
- Bỏ đi, giờ hồn phách của bà ta đã chạy xuống cõi âm rồi, chúng ta nên hướng tới cái thi thể của bà ta.
- Dạ, cái này mà luyện cương thi thì hết sẩy thầy ạ.
Cả hai cười hì hì rồi chuẩn bị chờ 7 ngày sau sẽ đi đào mộ lên, lấy thi thể bà ta về luyện cương thi. Chợt ông Liên chạy ra ngoài nhìn xung quanh, tên Thái thấy lạ hỏi:
- Có chuyện gì hả thầy?
Ông Kiên nói:
- À ừ, không có gì chắc là do tao đa nghi, nơi này có quỷ hà do tao luyện canh nhà, lại có ngãi trường đinh do tao dưỡng thì đố ai vào mà tao không biết cả.
Nói rồi đóng cửa sổ lại, nhưng ở bên ngoài, Bác đang đứng lơ lửng và nhìn hai tên đó rồi cười. Bên ngoài cổng là một đống máu hôi thối và một con mắt bị bóp nát, đó là quỷ huyết và một phần quỷ thân của con quỷ canh nhà bị Bác bóp chết. Còn cây ngãi hắn ta thờ cúng trong nhà đã bị héo úa rồi chết khô từ khi nào mà cả hai tên kia đều không biết. Những thứ này đối với Bác đã quá không còn coi vào trong mắt, nếu Bác muốn thì có thể bóp chết hai tên ác đạo kia như một con kiến, nhưng Bác không làm vậy vì muốn biết sau lưng chúng có ai chống lưng nữa không, vì chúng làm điều ác nhiều năm, dưỡng cả ma quỷ, tà ngãi nhiều như vậy mà không bị quan dưới cõi âm để ý thì chắc chắn là có người chống lưng. Bác cũng đang âm thầm xem xem, là ai chống lưng cho chúng. Và Bác cũng đang để ý tới cái bóng đen đấu pháp với tên Kiên ở bãi đất nhằm dụ kẻ chống đối chúng ra mặt. Bác đã nhận diện và biết tên đó là quỷ gì cũng như xuất thân của nó. Bác cười cười rồi cả người biến mất, đồng loạt vũng máu của con quỷ bị bốc lên từg làn khói rồi khô kiệt biến mất, cây ngãi chết khô cũng dần bốc cháy rồi tan thành tro bụi, không một chút để lại manh mối gì để cho hai tên kia sống trong nghi ngờ, sợ hãi . Bác về nhà rồi vẫn tiếp tục công việc khám bệnh cho dân làng, và dành thời gian truyền dạy lại cho anh Khoai. Buổi trưa, cô Ly lại đội nắng mang cam và dừa tới cho hai người, anh Khoai nhìn thấy thì cười tíu mắt, lấy cái nón lá chạy ra đón. Anh ta trước mặt cô Ly có vẻ lúng túng và ngượng ngùng, cô Ly hỏi:
- Thầy Hai đâu rồi anh Khoai?
- À , thầy Hai đang nghỉ trưa để chiều đi châm cứu cho mấy người có tuổi trong làng mình đó.
Anh Khoai và cô Ly nói chuyện với nhau ít câu nữa rồi đi về. Anh Khoai hí hửng chạy vào nhà, nét mặt anh ta có vẻ vui sướng và nâng niu mấy quả cam, dừa. Bác nằm ở võng thì nói:
- Thích không?
Anh Khoai thuận miệng nói :
- Thích chứ, sao lại không?
Bác cười nói:
- Cậu có ý với cô Ly đúng không?
Anh Khoai nghe vậy thì bỏ rổ đựng trái cây xuống rồi nói :
- Tôi phận nghèo lại mồ côi, sự nghiệp thì chưa có, học thầy lang cũng chẳng được tài giỏi. Cả đời này chắc tôi cũng không dám mơ tưởng cưới được cô Ly.
Bác vỗ vai:
- Không cần ủ rủ vậy đâu. Đàn ông con trai như cậu phải có chí tiến thủ, có bản lĩnh, phải để cho cô Ly thấy cậu là một bàn thạch vững chãi, có thể dựa vào.
- Hic, nói thì nói thế chứ tôi vẫn còn kém lắm.
Bác lắc đầu rồi đi ra ngoài múc thêm nước để rửa mặt, nhưng khi Bác đi qua cái rổ đựng trái cây thì Bác dừng lại vì có mùi mà Bác đã quen thuộc mấy năm nay, rồi cầm một quả cam lên, Bác nhìn thấy có một cái lỗ nhỏ màu tím đen ở cuống, Bác đưa lên ngửi thì nghiêm mặt lại rồi cầm từng quả một lên xem rồi nhận ra đống trái cây này đều có vết bị kim đâm thủng và trên kim này có chứa độc. Bác nở nụ cười rồi đặt tay xuống chúng, từng làn vu khí phủ xuống, Bác làm xong rồi bỏ đi, chiều Bác đi xách đồ nghề và đội nón đi châm cứu. Bác đi từng nhà một, tới tối mịt mới về tới tới nhà anh Khoai. Khi đi tới gần nhà thì có mấy người nhìn thấy Bác thi hớt hải chạy tới nói:
- Thầy Hai ơi , thầy Hai, mau về nhà xem cậu Khoai thế nào đi.
Bác thấy trong nhà không có ánh đèn thì đẩy cửa vào thì thấy anh Khoai đang nằm yên trên giường, môi tái lại và miệng trào bọt máu. Bác đi tới rồi rồi rờ tay lên trán của anh Khoai thì nhận thấy lạnh và đổ mồ hôi rất nhiều, Bác lấy kim châm trong người ra rồi châm vào từng huyệt đạo trên người của anh Khoai rồi đưa pháp lực đi vào đó. Từng dòng máu bị nhiễm độc được dẫn ra, Bác đưa bàn tay ra rồi đọc vu chú, lòng bàn tay của Bác đổ xuống từng con bổ trùng, chúng chui vào người anh Khoai rồi thanh lọc độc tố trong người của anh ta. Bác cố làm thêm vài thứ để nữa để dự phòng anh ta có biến chứng do độc, lần này là Bác cố ý dùng vu khí làm độc trong trái cây chậm phát tác lại, anh Khoai vẫn bị trúng độc, nhưng kéo dài thời gian. Bác đi sắc thuốc rồi nói:
- Quái lạ, tôi với cậu Khoai ăn cơm cùng, uống cũng uống nước cùng, vậy mà cậu Khoai bị trúng độc, lạ thật?
- Thầy Hai nhớ xem, cậu Khoai có ăn gì mà thầy chưa ăn không?
Nói rồi Bác làm động tác nhớ tới gì đó. Bác chạy tới cái rổ rồi nói:
- Lúc trưa, cô Ly có tới cho rổ cam và dừa, mà tôi đang nghỉ trưa chưa kịp ăn, để tôi lấy kim châm thử độc thử xem.
Bác lấy cây kim châm bằng bạc rồi đâm vào chỗ hoa quả thừa rồi chờ đợi, sau đó Bác rút lên thì quả thật có độc. Bác lắc đầu:
- Chỗ hoa quả này có độc, nếu ai không tin thì cứ đem cho cá ăn thử đi là biết liền.
Tất nhiên là mọi người sẽ làm ngay, họ đem hoa quả ném vào ao cá, đàn cá nhanh chóng ăn hết thì ngay sau đó chúng nổi chết lềnh bềnh, thân thể tím lại và chảy máu. Lúc này thì mọi người mới tin lời Bác. Chuyện này tới tai ông Chín và cô Ly, cả hai đều bất ngờ và không biết ở trong đó có độc. Mọi người cũng không hiểu vì sao lại định độc chết anh Khoai. Bác mới đứng ra và nói:
- Có thể chuyện này có ẩn khuất, chúng ta bây giờ chưa vội nói gì mà gây sứt mẻ tình làng nghĩa xóm. Bây giờ cậu Khoai cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần có người chăm sóc nhưng tôi lại bận trăm công ngàn việc, điều này mọi người đã biết, mà cô Ly lại là người đem hoa quả tới, vậy cô Ly nên lấy công chuộc tội. Nhưng tạm thời sẽ đưa anh Khoai qua nhà ông Chín để tiện chăm sóc và lui tới, tránh cô Ly phận gái mà tới chỗ chúng tôi ở. Mọi người xem được không?
Những người kia nghe Bác nói vậy thì cũng thấy có lý, ông Chín cũng không có gì phản đối, hoa quả có độc do chính con gái mình đem đến, người ta chưa chết đã là may mắn lắm rồi, nên việc chăm sóc cũng là điều hiển nhiên nên cũng chấp nhận. Sau đó mọi người ai về nhà nấy, còn lại chỉ còn Bác một mình trong căn nhà này. Bác cười:
- Coi như tạo cơ hội cho cậu ta, trong họa có phúc.
Tại một ngôi nhà của tên Thái thì hắn đang đùng đùng tức giận rồi gầm lên:
- Mẹ kiếp, sao không nó không chết . Chẳng phải ngài nói người thường dính phải độc đó chỉ cần 30p là chết rục, chỉ còn lại bộ xương. Mà bây giờ, nó chẳng sao cả, lại gần gũi cô Ly nữa?
Bên kia, một cái bóng đen ngồi trên ghế rồi mở đôi mắt đỏ ngòm ra rồi nói:
- U hà độc của ta là lấy từ cõi âm đem lên trần gian, gần như không có chuyện vô lý như vậy được. Chắc chắn có điều gì đó đang vượt khỏi tầm kiểm soát.
- Ý ngài là?
- Có cao nhân đang ở trong làng này.
Đúng lúc này, hắn ta chợt giật mình rồi đưa bàn tay tạo thành quỷ ấn, đẩy mạnh ra ngoài cửa:” ầmmmm”. Nhưng bên ngoài lại không có gì cả, tên đó nhìn rồi nói:
- Ảo giác chăng?
Tên Thái cũng nhớ ra thầy của hắn cũng có lần làm như vậy, nhưng tự nghĩ là do ảo giác rồi do quá đa nghi còn tự tin là có quỷ hà canh cửa, ngãi trường đinh trong nhà, nhưng mới phát hiện là chúng đã bị biến mất không để lại dấu vết , rồi kể lại sự việc . Bóng đen kia nghe thấy thì im lặng rồi nói:
- Tốt, để tao coi cao nhân nào đang ẩn nấp ở cái làng này.
Những ngày tiếp theo, Bác vẫn tiếp tục thăm khám bệnh cho người dân trong làng này, Bác cũng chưa vội gì mà ra tay sớm. Bác đi tới nhà của một gia đình lâu năm trong làng, sau khi châm cứu xong thì thấy người nhà họ chuẩn bị một niêu cơm rồi bỏ vào một cái giỏ, bên trong toàn là các món chay, thấy lạ, Bác nói với họ:
- Trong làng này có chùa chiền hay miếu thờ thành hoàng gì sao vậy?
Người nhà đó mới nhìn nhau rồi nói:
- Chẳng dám giấu gì thầy Hai cả, lúc trước ở làng chúng tôi cũng có chùa, nhưng sau khi tại họa ập đến thì ngôi chùa đó cũng tàn lụi.
Bác nghe vậy thì tỏ vẻ ngạc nhiên, người nhà đó kể tiếp:
- Thầy Hai cứ đi tới gần cuối làng, rồi rẽ vào bên trái, chỗ đó có một con đường mòn nhỏ dẫn lên quả đồi, ở đó có một ngôi chùa bỏ hoang, nhưng hàng ngày chúng tôi vẫn thay nhau đưa cơm cho người trong đó.
Bác lên tiếng:
- Vậy đã có chuyện gì xảy ra, mọi người nói rõ cho tôi nghe được không?
Nghe Bác nói vậy, họ cũng có chút khó xử rồi một người đi ra ngoài đứng canh, họ mới nói:
- Năm đó, ngôi chùa này chỉ có ba vị sư ở, họ từ nơi khác tới đây lập chùa để tu hành. Vị sư trụ trì là một vị cao tăng, ông ấy luôn giúp đỡ mọi người, hồi chưa có thầy Hai về thì ngoài ông Kiên thì vị trụ trì đó cũng là người chữa bệnh cho chúng tôi. Nhưng tai họa ập đến các sư thầy, không hiểu sao vào một đêm mưa gió, cả ngôi chùa bốc cháy, chúng tôi mới chạy lên dập lửa, cứu các sư, nhưng khi tới nơi thì lửa đã tắt, một sư thì chết cháy, còn một người may mắn sống sót nhưng đã hóa điên, hỏi gì cũng lắc đầu, sợ hãi. Còn vị sư trụ trì đã biến mất, chúng tôi có đi tìm khắp nơi nhưng không thấy vị trụ trì đó đâu cả…hầy…- người đó kể tiếp – còn vị sư sống sót sau vụ đó thì ở mãi trong ngôi chùa đổ nát, cháy dở đó. Người này nhất quyết không chịu ra khỏi, có khuyên can hay cố đưa ra ngoài, nhưng người này vẫn nhất quyết không chịu, suốt ngày thu vào một góc rồi sợ hãi, thỉnh thoảng lại kêu:” Quỷ , quỷ , cháy, máu , không , đừng tới đây “
Người đó nói xong thì thở dài rồi im lặng, Bác cũng trầm xuống vì đây là một chuyện động trời. Bác lên tiếng :
- À, hay là để tôi đi cùng anh tới đó.
Người cầm giỏ đựng cơm cũng gật đầu, hai người cùng đi tới cuối làng rồi rẽ vào một lối nhỏ, đường này cỏ dại mọc um tùm, một lối nhỏ được dẫm lên đi chỉ bằng 1 gang tay người, lối này dẫn lên quả đồi sau làng, Bác nhìn quanh thì nhận ra cây cối mọc ở càng gần thì càng có dấu hiệu khô héo và rủ đi, có cây thì lá đã ngả sang màu cháy, người đi cùng Bác nói:
- Thầy Hai lên đó thì đừng nên lớn tiếng hay chạm vào vị sư đó.
Bác gật đầu rồi đi lên ngọn đồi. Bác nhìn thấy phía xa xa là một cánh cổng chùa được dựng bằng gỗ nhưng đã cháy rụi, chỉ còn trơ lại vài cây cột còn gỗ và than chưa cháy hết, bác dừng lại rồi hành lễ trước cổng rồi mới đi vào. Phía trước mặt Bác là một ngôi chùa, à không một phế tích đã chỉ còn lại một ngôi đại điện, nơi này cũng bị cháy gần hết, các vết đen trên gỗ và tường những vết than cháy chưa hết còn sót lại, một màu thê lương bao trùm lên cả ngôi chùa này khiến cho ai nhìn cũng chạnh lòng. Người đưa cơm nói:
- Thầy Hai đi theo tôi thì nhớ lời tôi dặn đó.
Bác gật đầu rồi đi theo người này, khẽ đẩy cánh cửa vào, tiếng cót két vang lên, bên trong hiện ra trước mặt của Bác là một bức tượng phật Thích Ca Mâu Ni bằng đất nhưng đã bị lửa làm cho cháy đen lại, và vỡ mất một nửa chỉ còn lại phần thân và một cánh tay, những cây cột trong này cũng gần như bị lửa làm cho biến dạng. Dưới chân Bác dẫm lên những cành cây, lá mục khô và bụi bặm. Người đưa cơm tới một góc, ở đó có một cái chòi nhỏ, bên trong là một cái giường, một người nằm co ro trong đó, người đưa cơm tới rồi chắp tay:
- A Di Đà Phật , con tới đưa cơm.
Nghe vậy, người trong cái chòi mới nhìn ra rồi cẩn thận ló người ra khỏi cái chòi này, người đưa cơm đưa giỏ cơm cho người này rồi lui lại phía sau . Bác nhìn thấy đó là một người gầy còm , đầu tóc vẫn được cạo trọc , nhưng nét mặt hốc hác và xám xịt như người đói, ánh mắt chất chứa đầy vẻ sợ hãi và rụt rè khiến cho Bác cũng phải chú ý, người này mặc một bộ đồ tu hành đã cũ, nhưng vẫn còn sạch, tay đeo một sợi chuỗi, và trong cái chòi kia vẫn có một vài cuốn vở chất lên. Người đưa cơm sau khi đưa cơm xong thì ra hiệu ra ngoài, Bác đi cùng ra ngoài chờ đợi. Người đưa cơm lấy một bao thuốc rồi đốt, đưa cho Bác, nhưng Bác từ chối vì là linh hồn thì sao mà dùng được thứ này, mặc dù bác cũng nghiện thuốc. Chờ đợi người trong chòi ăn xong cơm thì mới vào rồi hỏi thăm vài lời nhưng lại im lặng, không nói gì. Cả hai cùng đi về, Bác thì ghé qua nhà của ông Chín để thăm anh Khoai xem thế nào rồi. Ông Chín thấy Bác từ ngoài cổng đi vào thì niềm nở ra chào đón:
- Thầy Hai đi đâu mà về nắng vậy?
Bác mỉm cười :
- À, tôi vừa đi châm cứu về.
Bác vào nhà rồi ngồi xuống bộ bàn ghế trước hiên nhà, ông Chín rót chén trà, Bác chưa uống vội, Bác nói:
- Dạo này sức khỏe của bác Chín thế nào rồi, có hay đau lưng nữa không?
- Ui, bệnh già thì lúc nào có nhưng giờ cũng đỡ rồi thầy Hai. À cậu Khoai cũng đã khỏe nhiều rồi, mới uống thuốc thầy dặn là ngủ rồi
Nói chuyện thêm một chút nữa thì Bác đi vào nhà, anh Khoai được sắp xếp ở riêng một căn phòng, cô Ly và ông Chín vẫn thay nhau chăm cho anh Khoai sớm khỏe lại. Bác vào rồi đưa tay sờ vào trán rồi đưa tay bắt mạch cho anh ta, nhưng Bác chợt nghiêm mặt lại khi nhận ra trong người của anh Khoai đang có một ít quỷ khí đang chạy loạn trong người, Bác nheo mắt lại rồi khẽ đưa một chút pháp lực vào trong người anh Khoai, hai ngón tay trỏ và giữa của Bác đè lên cổ tay anh ta rồi Bác từ từ miết dọc xuống, làm xong Bác thu tay lại . Đúng lúc này, từ bên ngoài có tiếng của ai đó, Bác đi ra ngoài thì thấy đó là ông Kiên và tên đệ tử Thái kia, ông Kiên ở nhà riêng, không ở cùng với con trai là ông Chín và cô cháu Ly. Ông ta nhìn thấy Bác thì khẽ nhíu mày lại rồi nói:
- Thì ra là thầy hai, làm tôi tưởng ai ở trong nhà.
Bác cũng khẽ mỉm cười đáp:
- Cụ Kiên đã có tuổi, giờ này đang nóng nên ở trong mát chứ?
Tên Thái nhìn Bác rồi nói tiếp:
- Hừ, chuyện này mày không nên xía vào.
Bác nghe vậy thì im lặng, ông Chín thấy vậy thì liền nói:
- À, hôm nay con bé Ly mới đi chợ mua được một ít cá lóc, nó nấu một nồi cá lóc um, với nhà có một ít rượu, mọi người ở lại dùng đi.
Bác quay sang nói:
- Chắc không được rồi bác Chín. Tôi còn phải về để chuẩn bị ít đồ để chiều đi khám bệnh cho mọi người nữa.
- À, vậy hôm nào thầy Hai rảnh ghé qua nhà làm chén rượu nha.
Bác gật đầu chào rồi đi về nhà, về tới nhà Bác cất cái nón lá lên tủ rồi đi ra ngoài giếng múc một ít nước rửa mặt rồi vào trong võng nằm nghỉ. Bên ngoài nhà của Bác là một con chim lợn đen như than, mắt đỏ ngòm nhìn vào trong nhà, nó như tới để giám sát nhất cử nhất động của Bác. Bác nằm nghỉ được một chút rồi ngồi dậy chuẩn bị những thứ đồ để chiều khám bệnh. Bác lấy mấy cây kim châm rồi làm sạch chúng, một con dao nhỏ nhưng sắc bén cũng được Bác làm sạch, mấy cái kéo và cuộn chỉ cũng vậy. Gần một tiếng sau thì Bác mới xong việc, chiều đó Bác vẫn đi khám chữa bệnh bình thường như mọi hôm. Con chim lợn bay theo Bác theo dõi từng li từng tí một, Bác vẫn biết nó sau lưng mình nhưng cũng chả ngó ngàng hay đả động gì tới nó. Chiều đó tại một ngôi nhà, ông Kiên và tên đệ tử Thái đang ngồi bàn bạc với nhau. Ông Kiên nói:
- Thằng thầy Hai này là người phàm thôi, nó cùng lắm là biết chút tiểu thuật nhỏ nhoi, nó là dân lang bạt tứ phía nên cũng có chút kinh nghiệm trong tâm linh. Nhưng chắc chắn không phải là cao nhân gì hết.
Tên Thái cũng hùa theo nói:
- Con cũng thấy vậy.
Đúng lúc này, ở góc nhà trồi ra một khuôn mặt với đôi mắt đỏ hằn lên từng tia máu, cả người nó tỏa ra từng làn quỷ khí nồng nặc, nó cất giọng:
- Hừ, ta cũng đã quan sát nó một thời gian. Đúng là nó không hề có pháp lực hay điểm gì đáng nghi, nhưng nó có một loại cảm giác gì đó khiến ta rất khó hiểu, như nhìn vào một đám sương mù không thấy bên kia vậy.
Tối đó, Bác nằm ngủ trên võng, con chim lợn kia vẫn theo dõi Bác từ một cành cây khô. Nhưng nó đâu nào hay biết, đó chỉ là ảo ảnh mà Bác để lại và hiện tại Bác đang đi tới ngôi chùa bị cháy kia. Ngay từ lúc sáng thì Bác đã cảm nhận được ngôi chùa này đã từng xảy ra chuyện gì đó rất kinh khủng, có thể là một cuộc đấu pháp dữ dội, và tại nơi này đã chứng kiến cảnh tượng đổ máu. Giữa màn đêm khuya lạnh lẽo , bên trong ngôi chùa là một ngọn đèn dầu leo lắt cháy, xung quanh im bặt không có một chút tiếng côn trùng hay tiếng của ếch nhái vang lên. Bác nhìn qua một lượt rồi đi vào trong đại điện, Bác đi tới gần người nằm trong chòi rồi định đưa tay đặt lên đầu thì bên ngoài có tiếng bước chân.
Đăng bởi | Haisekaisa |
Thời gian | |
Cập nhật | datang312 |
Lượt đọc | 38 |