Không xứng chức
Lục Hồng Quân nói chuyện học lại: "Trường học cha đã liên hệ cho con rồi, thứ hai tuần sau con đi học."
Lục Gia Hinh không nói không đi học lại, cô biết không chỉ có Lục Hồng Quân mà ngay cả Lục Gia Quang cũng sẽ không đồng ý, cho nên cô chọn cách kéo dài: "Hôm qua cùng làm vệ sinh với Tiết Mậu, làm một lát là con thấy tức ngực, khó thở, phải trở về phòng nằm. Cha, có khả năng vết thương của con đã để lại di chứng."
Nghe xong lời này, Lục Hồng Quân không ngồi yên được nữa: "Con bé này, chuyện lớn như vậy sao không nói sớm? Nhanh lên, cùng cha đi bệnh viện kiểm tra."
Nhìn bộ dạng sốt ruột của ông ta, Lục Gia Hinh thầm than, Lục Hồng Quân đúng là rất thương yêu nguyên chủ. Chỉ là tình thương này không chống nổi cuộc sống hạnh phúc bên cạnh người đẹp.
Đến bệnh viện, Lục Hồng Quân đưa cô đi kiểm tra toàn thân.
Bác sĩ xem kết quả kiểm tra xong liền nói: "Vết thương ở đầu không để lại di chứng, miệng vết thương cũng đã khép lại rất tốt. Nhưng thiếu máu nghiêm trọng, cần phải bổ sung dinh dưỡng đầy đủ."
Lục Gia Hinh vội vàng nói: "Bác sĩ, hiện giờ cho dù làm việc hay đọc sách, chỉ một lát là cháu cảm thấy rất mệt mỏi."
Bác sĩ cho rằng đây là do khí huyết không đủ, bèn dặn dò: "Về nhà phải bồi bổ dinh dưỡng đầy đủ, nghỉ ngơi nhiều, đừng làm việc quá sức."
Lục Gia Hinh mừng thầm, đúng là đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh.
Lục Hồng Quân trong lòng lộp bộp, hỏi: "Bác sĩ, vậy việc học chắc không bị ảnh hưởng chứ?"
Lục Gia Hinh nhanh chóng bổ sung: "Năm nay cháu thi rớt, cha cháu muốn cháu học lại để sang năm thi tiếp."
"Bác sĩ, năm nay cháu thi đại học trượt, cha cháu muốn cháu học lại. Nhưng cháu làm việc một lát là thấy ngực đau nhói, khó thở, đi học lại liệu có chịu nổi không?"
Bác sĩ biết tầm quan trọng của kỳ thi đại học đối với một người, bảo dưỡng tốt thân thể rồi hãy đi học lại là điều không thể, ông không thể chịu trách nhiệm đó. Ông uyển chuyển nhắc nhở: "Muốn thân thể khỏe mạnh, không chỉ cần bổ sung dinh dưỡng mà còn phải nghỉ ngơi đầy đủ."
Trong lòng Lục Gia Hinh vô cùng cảm kích vị bác sĩ này, cô lập tức ném vấn đề cho Lục Hồng Quân: "Cha, cha thấy việc học quan trọng hay là sức khỏe của con quan trọng?"
Lục Hồng Quân không chút nghĩ ngợi nói: "Sức khỏe là vốn liếng cách mạng, sức khỏe suy sụp thì mọi thứ đều là hư không. Hinh Hinh, chúng ta dưỡng bệnh cho tốt trước, những chuyện khác để sau rồi tính."
Lục Gia Hinh cũng coi như hài lòng với câu trả lời này.
Lục Hồng Quân hỏi bác sĩ: "Ông xem cho con bé ăn gì để mau chóng hồi phục?"
Bác sĩ cho rằng điều trị thân thể là sở trường của Đông y, còn đề cử cho hai cha con một vị thầy thuốc Đông y trong bệnh viện.
Lục Hồng Quân nói cảm ơn rồi dẫn Lục Gia Hinh đi ra ngoài, đến hành lang ông ta nhỏ giọng nói: "Cha nghe nói có một ông lang già rất giỏi điều trị thân thể cho người ta, đợi cha tìm người giới thiệu, người ta đồng ý thì cha sẽ dẫn con qua đó."
"Vâng."
Ra khỏi bệnh viện, Lục Hồng Quân nói: "Hinh Hinh, hôm qua cha có việc bận không đi được, con dẫn cha đi xem căn nhà kia."
Lục Gia Hinh không từ chối, nhưng có vài lời phải nói rõ ràng: "Con là con gái của cha, nếu cha muốn ở cùng con, con luôn hoan nghênh. Nhưng Đinh Tĩnh và Triệu Tư Di là kẻ thù của con, cha mà dẫn họ tới, đừng trách con không nhận người cha này."
Những lời này là để dỗ Lục Hồng Quân vui vẻ. Qua lần thử dò xét hôm nay, cô biết Lục Hồng Quân chắc chắn đã ngấm ngầm tích lũy được một khối tài sản không nhỏ. Cho nên, ngoài mặt vẫn phải làm một đứa con gái ngoan, như vậy mới có thể moi tiền từ ông ta, sau này làm ăn gặp chuyện khó khăn cũng có thể nhờ ông ta giúp đỡ. Còn Tạ gia, không phải chuyện lớn liên quan đến sống chết, cô sẽ không đến cửa.
Lục Hồng Quân nghe xong trong lòng rất dễ chịu, con gái vẫn rất hiếu thuận, ông thở dài nói: "Con yên tâm, họ sẽ không tới cửa."
Trải qua chuyện ngày hôm qua, ông ta biết hai bên đã nước sôi lửa bỏng không thể hòa giải. Hiện tại ông ta chỉ hy vọng hai bên nước sông không phạm nước giếng, còn sau này, chuyện sau này để sau này tính.
Lục Gia Hinh chuyển chủ đề: "Cha, Tiết Mậu không chịu ngồi yên, muốn tiếp tục bày sạp."
Lục Hồng Quân nói: "Bây giờ công việc khó tìm, cậu ta lại không được học hành, tuổi còn nhỏ, là người nơi khác, tạm thời không tìm được công việc thích hợp. Nếu bày sạp có thể nuôi sống bản thân, vậy thì cứ để cậu ta bày sạp trước."
Cùng với làn sóng thanh niên trí thức trở về thành, số lượng công việc ở Tứ Cửu Thành lại càng ít, bây giờ công việc là sư nhiều cháo ít. Nếu tìm việc cho Lục Gia Hinh, ông ta nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách. Còn Tiết Mậu, theo ý ông ta thì cho một khoản tiền coi như báo ơn. Nhưng hôm qua Lục Gia Hinh nói ân tình này cô sẽ tự mình trả, nên ông ta không nói nữa.
Lục Gia Hinh cố ý nhắc tới chuyện này, tất nhiên là có dụng ý: "Cha, con muốn mua một chiếc xe ba bánh, như vậy ra ngoài bày sạp cũng tiện. Nếu không nhiều đồ đạc như vậy, chuyển đi chuyển lại mệt chết mất."
Lục Hồng Quân nhìn cô đăm đăm.
Tim Lục Gia Hinh như muốn nhảy ra ngoài, chẳng lẽ bị phát hiện cô không giống nguyên chủ, nghi ngờ thân phận của cô rồi? Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, sau khi Lục Hồng Quân tái hôn, tâm trí đều đặt trên người Đinh Tĩnh, ít quan tâm đến nguyên chủ. Cộng thêm biến cố trước đó, không thể nào nghi ngờ cô.
Lục Hồng Quân cảm thấy cô khác hẳn trước đây, trước kia con gái không hề để tâm đến tiền bạc, bây giờ lại coi tiền như mạng. Nhưng nghĩ đến chuyện cô ở Cổ Đô không có cơm ăn, bị ép phải bày sạp, Lục Hồng Quân không khỏi mềm lòng: "Hinh Hinh, con có tính toán là chuyện tốt. Chỉ là cha là cha của con, sau này muốn gì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo tam quốc như vậy."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 16 |