Triệu Tư Di bị đánh
Mã Lệ Lệ nắm tay cô, quan sát tỉ mỉ rồi nói: "Đen hơn rồi, cũng gầy hơn rồi, sắc mặt cũng không tốt, phải bồi bổ nhiều vào."
Lục Gia Hinh gật đầu đồng ý, sau đó mời hai vợ chồng vào nhà.
Vào sân, Lục Gia Kiệt lấy từ trong đống đồ trên xe ba bánh ra đồng hồ đeo tay và máy ghi âm, anh ta nói: "Hinh Hinh, chú ba nói những thứ còn lại, ông ấy sẽ từ từ mua cho cháu."
Lục Gia Hinh nhận lấy đồng hồ xem, là Mai Hoa Bài, thương hiệu này ở trong nước là số một số hai. Cô đeo đồng hồ lên tay, nhìn dầu, gạo, mì, các thứ trong xe ba bánh hỏi: "Những thứ này là ai mua ạ?"
Lục Gia Kiệt cười nói: "Đương nhiên là cha cháu mua. Còn nữa, cha cháu đã đồng ý mỗi tháng cho cháu ba mươi sáu đồng tiền sinh hoạt."
Lục Gia Hinh kinh ngạc không thôi: "Sao ông ấy lại đồng ý?"
Lục Gia Kiệt cười nói: "Là anh đề nghị, nói mãi ông ấy không đồng ý, vẫn là anh cả gọi điện thoại cho ông ấy mới đồng ý."
Anh cả ra tay, một người bằng hai.
"Anh năm, cảm ơn anh." Mặc dù nói số tiền này cô không cầm được lâu, nhưng tấm lòng này cô vẫn rất cảm động.
"Còn nói lời này anh giận đấy."
Lục Gia Hinh cười nói: "Đây là lần cuối cùng, sau này em không khách sáo với anh nữa."
"Như vậy mới đúng."
Hai bao gạo, hai bao mì, hai thùng dầu, muối, dầu, tương, giấm, các loại gia vị, ngoài ra còn có ấm đun nước và hai phích nước.
Lục Gia Kiệt giải thích: "Hôm qua vội vàng, đồ mua không đầy đủ. Hôm nay anh cố ý viết ra những thứ cần mua, nhưng có thể vẫn còn thiếu sót. Thiếu cái gì, đến lúc đó em viết ra đưa cho anh."
"Vâng."
Đồ đạc đều được chuyển vào bếp, Mã Lệ Lệ cởi tạp dề phủi bụi trên người: "Hinh Hinh, Tiểu Phượng buổi tối không thấy chị sẽ khóc, chị về trước đây. Đợi cuối tuần, chị sẽ dẫn hai thằng nhóc kia tới."
Lần này cô ta đi cùng, một là thăm hỏi Gia Hinh, hai là làm quen cửa ngõ.
"Vâng"
Trước khi Lục Gia Kiệt về, có hỏi Lục Gia Hinh một chuyện: "Cháu suýt chút nữa bị bọn buôn người hại chết, anh cả có ý bảo cháu đi báo án."
Anh ta cảm thấy báo án cũng vô dụng, mấy năm gần đây có rất nhiều vụ án buôn người, đều không có kết quả. Anh ta cho rằng, chuyện của Lục Gia Hinh cũng không thể nào có manh mối.
Hai ngày nay Lục Gia Hinh bận đến mức đầu óc quay cuồng, quên béng mất chuyện này: "Sáng mai cháu sẽ đi."
"Vậy sáng mai anh xin nghỉ đi cùng cháu."
Lục Gia Hinh không muốn làm phiền anh ta nữa: "Anh năm, anh còn phải đi làm, cứ xin nghỉ mãi ảnh hưởng không tốt. Ngày mai Tiết Mậu sẽ đi cùng cháu, anh không cần lo lắng."
"Vậy được, có chuyện gì cháu gọi điện cho anh hoặc anh cả."
Lúc hai vợ chồng ra cửa, Mã Lệ Lệ giơ gói đồ ăn vặt trong tay lên, đây là Lục Gia Hinh dúi cho cô ta: "Trước kia nghe người ta nói hoạn nạn có thể khiến con người ta nhanh chóng trưởng thành, bây giờ xem ra, lời người xưa nói thật sự không sai chút nào."
Trước kia đến nhà chú ba, đứa nhỏ này gặp cô ta chỉ chào hỏi một tiếng, hôm nay không chỉ nhiệt tình chào đón, còn biết nhớ thương hai đứa nhỏ.
Lục Gia Kiệt thở dài một tiếng nói: "Anh thà để con bé giống như trước đây."
Mã Lệ Lệ liếc anh ta một cái: "Còn giống như trước kia, sớm muộn gì cũng bị mẹ con họ Đinh ăn tươi nuốt sống. Bây giờ em ấy trở nên mạnh mẽ, cũng biết tranh thủ lợi ích của mình, hai mẹ con kia sau này sẽ không tính kế được em ấy nữa."
Lục Gia Kiệt nghĩ cũng đúng.
Ngày hôm sau, hai chị em đến đồn công an báo án, làm biên bản xong rồi về nhà. Hai người vừa vào nhà chuẩn bị tiếp tục dọn dẹp, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa "bình bịch, bình bịch".
Chỉ nghe tiếng gõ cửa này, liền biết người đến không có ý tốt.
Không đợi Lục Gia Hinh đoán là ai, bên ngoài liền vang lên một giọng nói quen thuộc trong ký ức: "Lục Gia Hinh, mày cút ra đây cho tao. Mày tự ý bỏ nhà đi bị bọn buôn người để ý, lại hắt nước bẩn nói tao hại mày. Lục Gia Hinh, sao mày lại ác độc như vậy."
Lục Gia Hinh tức đến bật cười, mấy ngày nay cô bận đến mức không để ý đến những thứ khác, không ngờ Triệu Tư Di lại tự đưa mình đến cửa. Cô vớ lấy một cây gậy to bằng cánh tay trẻ con ở cửa, đợi Tiết Mậu mở cửa ra, cô liền vung một gậy về phía người ngoài cửa.
"A..."
Sau khi kêu thảm một tiếng, Triệu Tư Di vốn còn muốn mắng, nhưng nhìn thấy Lục Gia Hinh hung thần ác sát, cô ta sợ tới mức xoay người bỏ chạy.
Đáng tiếc tốc độ của cô ta quá chậm, rất nhanh sau lưng lại trúng một gậy.
Lục Gia Hinh vốn còn chưa nghĩ ra cách trừng trị cô ta, hiện tại tự đưa tới cửa sao có thể bỏ qua. Giết người phạm pháp, nhưng đánh một trận thu chút lợi tức thì không thành vấn đề.
Chỉ cần không gây ra án mạng, cho dù Triệu Tư Di đi báo án, vào đồn công an cũng chỉ là tranh chấp gia đình, cuối cùng sẽ không giải quyết được gì.
Sau khi chịu ba gậy, Triệu Tư Di sợ tới mức hồn phi phách tán, vừa chạy vừa la lớn: "Giết người, cứu mạng, cứu mạng..."
Lúc này người trẻ tuổi đi làm, người già cũng đi mua đồ ăn, trong ngõ hẻm không có ai. Nhưng cô ta kêu cứu vẫn có ích, lại bị đánh một gậy, ở đầu hẻm có mấy người đi tới.
Triệu Tư Di chạy như bay qua, sau đó trốn sau lưng một người phụ nữ xách giỏ rau, vừa khóc vừa chỉ vào Lục Gia Hinh nói: "Chị ơi, chị ta muốn đánh chết em, cầu xin mọi người mau cứu em."
Có một người đàn ông trung niên ngăn Lục Gia Hinh lại, hảo tâm khuyên nhủ: "Cô nương, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói, nếu gây ra án mạng sẽ bị công an bắt đi đấy."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |