Phong Gia - Xong
Chính xác như những gì bản tin buổi sáng đã đưa tin
Phiên tòa xét xử các nhân vật chủ chốt mà trong đó bao gồm cả ba thành viên gia đình của Phong gia, đã diễn ra ngay trong buổi chiều cùng ngày
Buổi xét xử được phát sóng trực tiếp trên tất cả các kênh truyền hình của cả nước
Tôi và Thiên Băng không đến tận nơi để tham dự phiên toà, mà chỉ thoải mái ngồi trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn, xem qua màn hình TV. Cả Kim Linh và Thanh Ngọc cũng đang tham gia cùng chúng tôi
Trên màn hình TV, tôi có thể nhìn thấy rõ gương mặt thất thần thấy rõ cả gia đình ba người bọn chúng
Thật không ngờ, chỉ mới trôi qua vài ngày ngắn ngủi thôi mà bọn chúng nhìn cứ như đã già thêm cả chục tuổi. Bộ đồng phục sọc trắng đen dành cho phạm nhân càng làm tăng thêm sự tiều tụy đó. Quả nhiên, chốn ngục tù chính là địa ngục trần gian hành hạ tinh thần con người nặng nề nhất
Phong Liệt Minh nước mắt lưng tròng, khóc lóc vô cùng thảm thiết
Đầu tóc của Phong Liệt Hào đã bạc đi rất nhiều, hắn như phát điên, liên tục gào thét inh ỏi. Mặc cho vị chánh án liên tục gõ búa xuống bàn yêu cầu giữ trật tự. Có lẽ do hắn không cam tâm
Duy chỉ có một mình Mạc Thu Hàn là cứ cúi gằm mặt xuống đất, không nói lời nào. Tóc tai mụ ta rối bù, hai mắt hõm sâu, không còn nhận ra được vị Phong gia phu nhân kiêu hãnh ngày nào nữa
Khoảnh khắc các bằng chứng phạm pháp của cả nhà bọn chúng được nêu ra một cách mạch lạc và đầy đủ chi tiết. Có thể thấy rõ sắc mặt của Phong Liệt Hào dần dần trở nên tái nhợt, hai mắt hắn trừng lớn như muốn lòi cả tròng ra ngoài. Cả vợ con của hắn cũng không hề ngoại lệ
Các bậc cha mẹ có các bé gái là nạn nhân ấu dâm của Phong Liệt Hào kéo đến tham dự phiên toà rất đông. Khi tên của các nạn nhân được công bố kèm với các bằng chứng xác thực, những gia đình bị hại liên tục kêu khóc thảm thiết, chửi rủa Phong Liệt Hào khiến cho lực lượng cảnh sát làm nhiệm vụ an ninh phải rất vất vả
Bất quá không có một ai bày tỏ ra thái độ khó chịu với các gia đình tội nghiệp này, ai nấy cũng vô cùng cảm thông. Thậm chí nhiều sĩ quan cảnh sát còn trao cho họ những cái ôm an ủi
Phiên tòa kéo dài tận ba tiếng đồng hồ và cho đến cuối cùng, tòa án đã đưa ra phán quyết:
- Phong Liệt Hào với hàng loạt các tội danh: Hiếp dâm trẻ em dưới vị thành niên, tổ chức đánh bạc quy mô lớn, buôn bán người và buôn bán nội tạng trái phép, buôn lậu, trốn thuế, xuất nhập khẩu các thiết bị y tế và thuốc men không rõ nguồn gốc, .... Tổng hợp các khung hình phạt lại là tử hình bằng hình thức ngồi ghế điện
- Phong Liệt Minh với tội danh: Cùng bị cáo Phong Liệt Hào trực tiếp nhúng tay thực hiện các hành vi phạm tội kể trên. Tổng hợp các khung hình phạt lại là tử hình bằng hình thức tiêm thuốc độc
- Mạc Thu Hàn tuy không trực tiếp nhúng tay vào những việc làm phạm pháp trên nhưng lại bao che không tố giác tất cả các hành vi vi phạm tội của chồng và con, bị tuyên án tù chung thân
Khoảnh khắc vị chánh án gõ búa xuống kết thúc phiên tòa xét xử, Mạc Thu Hàn trực tiếp ngất xỉu, đôi mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép
Hai cha con Phong Liệt Hào và Phong Liệt Minh thì ngã quỵ xuống, hai chân gần như mất đi toàn bộ sức lực. Phải nhờ đến các chiến sĩ công an mang đi
Trên đường bị áp giải ra xe, chúng mặc kệ những lời lẻ chửi rủa khắp nơi mà chỉ liên tục gào rống chửi bới một thế lực vô hình nào đó, giống như đã hóa điên
Đáy lòng tôi không có chút gợn sóng nào, ác giả ác báo cả mà thôi
Ngồi ở bên cạnh tôi, bàn tay mịn màng của Thiên Băng đang đan với tôi như siết lại rất chặt. Đôi mắt đẹp của cô ấy vẫn đang dán vào màn hình
"Thực sự nhìn tận mắt rồi em mới cảm nhận sự bá đạo của Băng tỷ đấy. Vừa mới công bố bản tin vào buổi sáng, ngay buổi chiều đã lập tức có một phiên tòa xét xử rồi" - Thanh Ngọc đưa ra một ngón tay cái
"Là do cách làm việc của tiểu thư quá mức cẩn trọng nữa. Cô ấy nói với tôi dù đã nắm đầy đủ bằng chứng của chúng trong tay, nhưng đề phòng vẫn là trên hết. Bây giờ tòa đã tuyên án rồi, dù có lật trời cũng không ai cứu được bọn chúng nữa" - Kim Linh mỉm cười phụ họa
Lãnh Thiên Băng nhếch môi cười tự mãn trước những lời khen của họ, chậm rãi hớp một ngụm trà
"Có một chuyện em đã thắc mắc từ đầu. Băng tỷ, rốt cuộc chị đã dùng thủ đoạn gì để bắt giam được cả nhà Phong gia trước khi bọn chúng kịp trở tay vậy ??" - Thanh Ngọc vô cùng hiếu kỳ
Trước câu hỏi này, Lãnh Thiên Băng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng câu trả lời:
"Buổi tối ngày hôm kia, trong lúc vợ chồng chị đang cùng nhau ăn tối thì nhận được một cuộc điện thoại nặc danh. Bên đó ra giá mười tỷ và dĩ nhiên chị đã đồng ý ngay lập tức”
"..."
Tôi im lặng không nói gì, chỉ ngồi yên giả vờ chăm chú nghe Thiên Băng chế chuyện
Vào cái hôm cả nhà bọn chúng bị tôi tóm gọn ngay tại hiện trường. Trước khi đem đến giao nộp cho cơ quan cảnh sát, tôi đã sử dụng vật phẩm Búa Hơi Gây Lú gõ cho bọn chúng quên sạch mọi diễn biến xảy ra có liên quan đến tôi. Tất cả đám vệ sĩ lâu nhâu cũng đã bị tôi giải quyết sạch sẽ
Chính vì vậy, tôi hoàn toàn yên tâm mọi hành tung của mình sẽ không bị phát hiện
Đúng lúc này, câu chuyện tự chế của Thiên Băng cũng đã đi đến hồi kết:
"Mọi chuyện sau đó chính là cả ngày hôm qua chúng ta đã hớt tay trên toàn bộ gia sản của chúng, mọi người đã quá vất vả rồi"
"Tiểu thư nhắc đến tôi mới để ý luôn. Tính ra chúng ta đã thức trắng từ sáng sớm hôm qua cho tới tận bây giờ luôn rồi đó ... Yawwn" - Kim Linh vươn vai hết cỡ, che miệng ngáp dài một cái
"Em cũng vậy nữa. Băng tỷ, làm ơn cho em mượn phòng ngủ được không ạ ??" - Thanh Ngọc ngồi ở bên cạnh cũng hết gắng gượng nổi rồi
Nhìn thấy ai cũng đã kiệt sức, mí mắt nặng trĩu. Tôi kéo kéo tay Thiên Băng đề nghị:
"Em à, mọi người ai cũng mệt mỏi rồi, hay em thông báo hôm nay công ty sẽ tan làm sớm đi. Đằng nào cũng bốn giờ rưỡi rồi, chỉ là tan làm sớm hơn có một tiếng thôi mà"
"Yawn ... Chồng yêu nói rất phải nha, lâu lâu mới có lý do để lười biếng mà" - Lãnh Thiên Băng lập tức đồng ý, cầm điện thoại bàn lên để ra chỉ thị
"Để tôi chở hai cô về luôn nhé, cảm ơn rất nhiều vì đã cùng với vợ tôi vất cả cả ngày hôm qua" - Tôi đứng lên làm động tác mời
"Vậy thì làm phiền anh/ngài rồi" - Kim Linh và Thanh Ngọc gật đầu không chút do dự
...
Một tiếng sau, trước cổng biệt thự của Lãnh Thiên Băng
"Em yêu à, chúng ta về tới nhà rồi" - Tôi khẽ lên tiếng để đánh thức Thiên Băng
"Em vẫn còn thức đây, chưa có ngủ đâu. Nãy giờ em cố căng mắt dữ lắm đó, phải nằm trên giường êm ái và được ôm chủ nhân ngủ thì em mới có thể ngon giấc được♥" - Lãnh Thiên Băng trả lời Huy Vũ bằng giọng nũng nịu, pha lẫn chút mệt mỏi
"Bó tay cô nàng tổng giám đốc của anh. Nào, chúng ta đi thôi" - Tôi chỉ biết lắc đầu trước sự nhõng nhẻo của cô ấy
"Cạch - Sầm"
Quả nhiên là Thiên Băng đã rất mệt mỏi, trông như có thể thiếp đi bất cứ lúc nào
Lúc dìu cô ấy vào nhà, tôi chỉ dặn các nữ hầu chuẩn bị sẵn bữa nhẹ mà không cần làm bữa tối
Vừa bước vào phòng ngủ, Thiên Băng đột nhiên hất tay tôi ra và tự mình cởi sạch quần áo trên người, để lộ hoàn toàn ngọc thể trần truồng trắng muốt
Sau đó cô ấy nhảy thẳng lên giường, tuy mắt đã nhắm nghiền nhưng vòng tay vẫn còn mở rộng ra như đang chờ đợi
Không chút chậm trễ, tôi cũng nhanh chóng làm theo, cởi hết quần áo ra và nằm xuống bên cạnh
Ngay lập tức, tay chân của Thiên Băng đã ôm siết chặt cứng ngắc lấy tôi, hệt như một con bạch tuộc. Cặp đồi bạo mãn ép vào ngực khiến tôi có chút khó thở
"Zzz...Zzz♥" - Tiếng ngáy nho nhỏ của cô ấy phát ra đều đều
Nhìn gương mặt xinh đẹp đang say ngủ của Thiên Băng, tôi không dám cử động dù chỉ là một chút. Sợ rằng sẽ đánh thức cô ấy
"Em đã vất vả rồi, vợ yêu của anh" - Tôi chỉ nhẹ hôn lên mái tóc thơm ngát, rồi cũng triệt để nhắm mắt lại
...
Cùng lúc đó, khi hai vợ chồng họ đang say giấc nồng bên nhau
Thì ở ngoài kia, các gia tộc hào môn khác vẫn đang điên cuồng đến "sứt đầu mẻ trán", không ngừng cố gắng tìm đủ mọi cách để "chen muỗng" vào miếng bánh khổng lồ Phong gia
Đặc biệt là Diệp gia, bọn hắn cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm có một để rút ngắn khoảng cách của mình với ba gia tộc thuộc ngũ gi.. à không, bây giờ chỉ còn lại tứ gia rồi
Suốt những năm qua, kể từ khi Diệp gia được thay thế vào vị trí bỏ trống của Điền gia. Bốn gia tộc khác dù ngoài mặt vẫn ôn hòa nhưng thực tâm luôn xem thường và chưa bao giờ coi Diệp gia thuộc một trong ngũ gia cả
Các thành viên chủ chốt của Đồ gia hiện giờ không có trong nước nên xem như đã bớt đi được một đối thủ cạnh tranh nặng kí
Tuy nhiên ngoài Lãnh gia ra, giữa tâm bão giành giật này vẫn còn có gia tộc không thèm đá động gì tới
"..."
Tại tư dinh Hàn gia, phòng khách
“Tôi đã nói rất rõ ý kiến của mình rồi, nếu như hai cha con ông vẫn muốn hùa vào tranh giành cái vỏ rỗng đó thì tuỳ ý. Tuy nhiên, nếu như để tôi phát hiện dám vận dụng đến tài nguyên của gia tộc để tham gia vào cái trò nhũn não này thì đừng trách tôi không nể tình” - Hàn Mộng Nhu lạnh giọng lên tiếng
Sắc mặt của hai cha con Hàn Lập tối sầm lại, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm
“Bố, nếu như chúng ta cứ chậm trễ thì sẽ chẳng còn chút cặn nào để húp đâu. Còn nước còn tát, chỉ cần bố ra lệnh, con sẽ ngay lập tức bắt tay vào điều động hết các mối quan hệ mà chúng ta có trong bộ nội vụ” - Hàn Lập mặc kệ con gái mình nói gì, gấp gáp đề nghị với Hàn Lĩnh
“Hừ !! Đường đường mang tiếng là một trong ngũ gia, đứng trước miếng bánh to như thế mà lại muốn làm rùa rụt cổ. Chị à, lá gan của chị thực sự là ngày càng nhỏ đi rồi” - Hàn Văn Chương cười khẩy
Ngồi ở ghế chủ vị, sắc mặt của Hàn Lĩnh vẫn bình thản. Ông hờ hững lên tiếng:
“Mộng Nhu, tại sao con lại cho rằng đó chỉ là một cái vỏ rỗng ??”
Hàn Mộng Nhu khẽ nhếch môi lên, trong đầu cô ngay lập tức hiện lên gương mặt điển trai của người đàn ông bí ẩn, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp kia
“Giải thích làm gì cho dong dưa dài dòng, không bằng chúng ta đánh cược đi, thấy thế nào ??” - Hàn Mộng Nhu không đáp lại câu hỏi của Hàn Lĩnh mà trừng mắt với bố và em ruột
“Đánh cược sao ?? Thú vị đấy, rửa tai lắng nghe” - Hai cha con Hàn Lập cười chế giễu
“Đơn giản thôi. Hàn gia chúng ta sẽ án binh bất động, không tham gia vào đợt tranh giành vô bổ này. Tôi đánh cược gia sản khổng lồ hiện giờ của Phong gia chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch, không hơn không kém”
“Nếu tôi thua, toàn bộ cổ phần trong công ty của tôi sẽ thuộc về hai cha con ông. Trên hết, kể từ nay về sau tôi sẽ đồng ý với mọi sắp đặt của ông. Thấy thế nào ??” - Giọng nói của Hàn Mộng Nhu đầy vẻ kiên định
Lời nói của cô vừa dứt, ánh mắt hai cha con Hàn Lập ngay lập tức sáng rỡ lên
Hàn Lĩnh có chút cau mày, nhưng ông ta chỉ im lặng khi nhìn thấy biểu hiện tự tin của cháu gái
“Vậy còn nếu mày thắng thì sao nào ??” - Nụ cười giễu cợt trên gương mặt Hàn Lập ngày càng đậm
“Thì cũng giống thế thôi. Toàn bộ cổ phẩn của cha con ông sẽ thuộc về tôi và cả hai phải cắt đứt mọi quan hệ với gia tộc. Thế nào ?? Có dám chơi lớn lần này hay không ??” - Hàn Mộng Nhu lạnh giọng hỏi
“Hừ !! Lỡ như chị nuốt lời thì sao hả ??” - Hàn Văn Chương vỗ bàn đứng dậy
Dĩ nhiên hắn vô cùng tự tin, chắc mẫm mình sẽ thắng cược
“Lời đã nói ra thì không thể rút lại nữa đâu, chúng ta ngay bây giờ sẽ làm một bản cam kết” - Hàn Lập sợ cô đổi ý, vội vã gọi thư ký đến
Rất nhanh, một bản cam kết đã được ký tên và đóng dấu đầy đủ bởi cả hai bên. Trước sự chứng kiến trực tiếp của Hàn Lĩnh
Mặc kệ hai cha con kia đang hả hê rời đi, Hàn Mộng Nhu chỉ im lặng cất bản cam kết
“Cháu à” - Hàn Lĩnh lo lắng cất giọng
“Ông yên tâm, cháu nắm chắc chắn phần thắng. Thôi cháu đến tiệm trà đây ạ” - Cô bước tới hôn lên trán ông mình một cái, sau đó ung dung rời khỏi phòng khách
\\///
Chúc các đh một buổi tối vui vẻ <3
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal: [email protected]
~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~
Đăng bởi | Kurusu1995 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 32 |
Lượt đọc | 271 |