Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không nhịn được nữa.

Phiên bản Dịch · 1567 chữ

Đông Quận

Nam thành, hẻm Thanh Thủy .

Hai thân ảnh đang lấp ló.

Cả hai đều mang một thân tạo y, hông đeo Nhạn Linh đao, là trang phục tạo tốt của Trấn Phủ Ty ở Đông Quận.

Trong hẻm nhỏ này chỉ có duy nhất một căn tiểu viện. Loáng thoáng bên trong truyền ra tiếng nữ nhân nũng nịu mị hoặc.

"Mẹ nó chứ, lão Đại với tên hỗn đản Hứa Bình kia làm gì mà còn chưa chịu bắt đầu chứ? Lão tử nghe vầy cũng đã khó chịu lắm rồi." Một tên tạo tốt nhỏ giọng phàn nàn đồng thời quay qua nhìn tên kia, hai mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, tay chụp chuôi đao vung chân đạp một cước, hùng hổ nói:

" Thằng ngu Thẩm Dực này, đừng có đưa cái bản mặt hãm tài của ngươi ra đây. Lão tử không làm được nữ nhân thì thôi, chẳng lẽ còn không đánh được ngươi sao? "

Thẩm Dực lập tức lui về sau tránh được cú đá rồi khoanh tay dựa vào vách tường, cả người dung nhập vào bóng tối.

" Mẹ nó , tính ngươi thức thời. " Tạo tốt thì thào :" Cũng biết là lão tử thấy mặt ngươi là bực mình...." Một tràng những từ ngữ thô tục rác rưởi tuôn ra.

Thẩm Dực vẫn lẳng lặng đứng đó, môi mím chặt. Cả nửa tháng nay hắn đã nghe những lời như vậy rất nhiều. Hắn vẫn nghĩ mãi không biết kiếp trước đã gây ra nghiệp chướng gì mà lại xuyên qua tới cái thế giới mà người không ra người, quỷ không ra quỷ này.

Nửa tháng trước Thẩm Dực xuyên thế giới này trở thành một tên tạo tốt, chức vụ thấp nhất của Trấn Phủ Ty. Thông thường mà nói thì đây là một thân phận cũng khá tốt, giống như công nhân viên chức được vào biên chế, đảm bảo hàng tháng có thu nhập dù hạn hán hay lũ lụt. Nhất là thế đạo trong lúc này vô cùng loạn lạc, hoàng đế lâm trọng bệnh lại không người kế tục,phiên vương cát cứ khắp nơi. Lúc này Trấn Phủ Ty là đối tượng lôi kéo của vô số các thế lực khắp nơi. Thẩm Dực làm việc cho Trấn Phủ Ty không khác gì đang dựa vào một cây đại thụ vững chắc, nhưng tình hình của nguyên chủ lại không theo lẽ thường.

Trong trí nhớ của thân thể này, Thẩm Dực là một cô nhi, phụ mẫu đều qua đời. Trước khi chết, phụ thân hắn đã dùng hết toàn bộ tài sản tích lũy mua cái chức quan nhỏ này đảm bảo cho nhi tử nửa đời sau yên ổn. Đáng tiếc là trong mắt mấy tên tạo tốt khác lại là một kẻ thân cô thế cô, không có chỗ dựa,mặc người bức hiếp. Kẻ trực tiếp bức hiếp Thẩm Dực rõ ràng nhất chính là cấp trên của hắn, giáo uy Ngưu Bí. Mắng chửi là chuyện thường ngày, đôi khi còn phải làm bao cát cho Ngưu Bí cùng bầy điền cẩu của hắn mua vui.

Không phải là Thẩm Dực chưa từng phản kháng mà Ngưu Bí có quan hệ rất không tệ. Bản thân là giáo úy coi như bước một chân vào danh sách thành viên chính thức của Trấn Phủ Ty mà cữu cữu của hắn là Thôi Khê lại nắm chức quan Tiểu Kỳ trong Trấn Phủ ty. Đối với đám tạo tốt ở tầng dưới chót này thì Huyền Y Vệ Tiểu Kỳ quan nắm toàn quyền sinh sát trong tay, chỉ cần một lời lập tức có thể khai trừ Thẩm Dực khỏi Trấn Phủ ty, sau đó giết hại rồi tiện tay quăng vào bãi tha ma nào đó cũng không ai quan tâm. Dù sao thì ở cái thế đạo loạn lạc,đạo phỉ hoành hành này thì xác chết khắp nơi cũng trở thành bình thường.

Lúc mới xuyên qua, Thẩm Dực cũng không nhịn được, liều mạng phản kháng rất nhiều lần nhưng đều vô dụng. Tư chất luyện võ của hắn vô cùng bình thường, Trấn Phủ ty phát cho tạo tốt một bộ Trảm Phong Đao, một bộ Thác Cốt Thủ hắn đều chỉ mới nhập môn, hoàn toàn chưa nắm bắt được gì nhiều nên không phải đối thủ của Ngưu Bí. Chưa kể Ngưu Bí lúc nào cũng có hai tên điền cẩu kè kè bên cạnh, Thẩm Dực muốn đánh lén cũng không có cơ hội. Hắn liều mạng chịu đựng chờ cơ hội dù có chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.

Nhẫn nại vốn là một tra tấn. Loại người như Ngưu Bí đương nhiên sẽ không chỉ bức hiếp một mình Thẩm Dực. Trách nhiệm của giáo úy vốn là bảo hộ một phương bình an nhưng Ngưu Bí lại là ác bá ở Nam thành này.

Ức hiếp bách tính, hoành hành bá đạo.

Trong nửa tháng Thẩm Dực đến thế giới này, có mấy lần nhìn thấy Ngưu Bí ức hiếp bách tính, sàm sỡ gái nhà lành liền giận dữ phản ứng thì bị hai tên điền cẩu của Ngưu Bí là Hứa Bình cùng Lưu Phóng đánh đập tàn bạo nằm liệt giường mấy ngày. Sau khi Ngưu Bí phát hiện ra Thẩm Dực tính tình ngay thẳng chính trực liền nảy sinh ý đồ biến thái. Mỗi lần đi ra ngoài đều bắt Thẩm Dực đi theo,nhất là khi đi khi nam phách nữ, ức hiếp bá tánh thì Thẩm Dực càng phải đứng đó chứng kiến.

Hôm nay,Ngưu Bí muốn tới hẻm Thanh Thủy chơi gái lại đem theo Thẩm Dực bắt đứng ở ngoài để nghe. Chỉ là Thẩm Dực vô tình đã biết được âm mưu của Ngưu Bí. Đám người này đã lên kế hoạch sau khi hưởng thụ, mặc kệ là người chết hay tàn phế thì tất cả đều đổ lên đầu Thẩm Dực. Lúc đó Ngưu Bí lại quy tội cho Thẩm Dực là không làm tốt nhiệm vụ, xem mạng người như cỏ rác, lúc này thì cái chức danh tạo tốt nhất định sẽ bị gỡ bỏ, cách cái chết nhất định không xa. Đáng tiếc Thẩm Dực muốn chạy cũng không được. Không nói đến chuyện phản bội Trấn Phủ ty bỏ trốn là trọng tội nhất định sẽ phải bị truy sát mà Lưu Phóng lúc nào cũng kè kè bên cạnh khiến cho Thẩm Dực muốn bỏ chạy cũng không thể nào.

Trong bóng đêm, Thẩm Dực suy nghĩ hồi lâu. Càng nghĩ càng không có cách, chỉ có cách là liều mạng một lần, ra khỏi quận thành lên núi làm tặc phỉ còn tự do tự tại hơn là ở đây.

Trong lúc Thẩm Dực đang do dự nhìn Lưu Phóng chằm chằm thì âm thanh dâm đãng trong phòng chợt trở thành hoảng sợ. Hai mắt Thẩm Dực mở to,tập trung lắng nghe.

" Ngưu gia...Ngưu gia,...." Tiếng nữ nhân kinh hoàng hét lên :" Ngài làm gì vậy ? Đây.... sẽ ..sẽ chết người đó..."

" Há há..ngươi nói ta muốn làm gì ??" Một giọng điệu thô kệch vang lên cười dâm đãng:" Nếu không chơi chút trò đặc biệt thì hà cớ gì ta phải hạ mình mới hẻm Thanh Thủy này chứ ?"

" Á .... á .... "

Giọng điệu nũng nịu mê hoặc lúc nãy giờ trở thành tiếng kêu gào thê lương thảm thiết.

" Hứa Bình ! Thằng ngu này, nhanh bịt miệng ả lại. " Giọng nam hấp tấp kêu lên:" Lỡ có người nghe được thì sao hả? "

Trong phòng vang lên tiếng mắng chửi cùng tiếng va chạm kèm theo tiếng cuồng tiếu mơ hồ của Ngưu Bí cùng tiếng nữ nhân thống khổ gào thét.

Thẩm Dực ở bên ngoài đang nghiến răng , hai tay nắm chặt. Từng tiếng gào thét như đang hối thúc hắn phải quyết định thật nhanh.

Hôm nay không làm thì ngày sau càng không có cơ hội xoay người.

Thẩm Dực chậm rãi từng bước tiến tới gần Lưu Phóng đang vò đầu bứt tai lẩm bẩm không ngừng :

" Mẹ nó chứ, lão đại chơi kích thích như vậy mà chỉ đem theo Hứa Bình, không được..... chút nữa nhất định phải đổi lại,cho ta vào chơi một chút."

Nói đoạn Lưu Phóng liếc nhìn về phía Thẩm Dực đang tới gần phẩy phẩy tay:

" Sao hả ? Ngươi cũng khai khiếu rồi sao ?" Quỳ xuống cầu lão đại đi, nói không chừng có thể giúp ngươi húp miếng canh đó nha... hé hé."

Thẩm Dực không trả lời, tay chậm rãi cầm lấy chuôi đao. Trong bóng đêm , Lưu Phóng hoàn toàn không nhìn thấy rõ ràng....

" Hứa Bình ! Phải giữ lại một hơi." Tiếng Ngưu Bí lại vang lên :" Chút nữa cho Lưu Phóng thoải mái một chút, còn phải để thằng ngu Thẩm Dực nhìn cho kỹ nữa.Ha ha ha.."

Lưu Phóng vểnh tai, trong mắt lóe lên một tia vui mừng.

Hắc...lão đại vẫn là nghĩ đến ta...

Bỗng nhiên Thẩm Dực bạo khởi.

Liều mạng ! Cùng lắm thì chết một lần nữa !

Keng !

Đao ra khỏi vỏ.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Phản Bội Trấn Phủ Ty. Ta, Đao Vấn Giang Hồ. của Thất Hào Tả Thủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranphong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.