Tiểu Hà thôn.
Thanh Hà lưu vực,
Trời chiều buông xuống, ánh tà dương le lói.
Lão ngư phủ mặc áo tơi chống sào đẩy thuyền trở về thôn. Cuối thuyền cột hai giỏ trúc đầy cá nhảy tung tăng. Lão ngư phủ này là người của Tiểu Hà thôn thuộc Thanh hà, trong thôn đa số đều sống bằng nghề đánh cá. Thu hoạch hàng ngày của người trong thôn đều bán cho Nộ Triều bang, lão Giang cũng không ngoại lệ.
Thanh Hà lưu vực có thể coi như là ranh giới giữa Giang Hoài Quận cùng Đông Quận, dòng sông uốn lượn chảy về Lưu Nguyệt hồ. Chổ này là địa bàn của Nộ Triều bang, bình thường không ai kể cả giang hồ lãng khách cũng không dám nháo sự ở đây. Thậm chí là Trấn Phủ Ty cũng không dễ mà xuất hiện được ở đây, hễ có người gây chuyện thì lập tức có bang chúng Nộ Triều bang xuất hiện tìm đến tận nơi. Thế nhưng đó là chuyện của trước kia, lão Giang nghe mấy ngư phủ tới từ Đông Quận kể lại thì , nghe đâu là Cự Kình Bang cùng Nộ Triều Bang đang sống mái với nhau tại Trường Hà Giang, vì vậy ngư dân gần đó vô cùng khổ sở, lầm than. Không nhà để về đã được coi là vạn hạnh trong bất hạnh, chẳng may mất mạng thì mới là oan uổng. Ngày nào lão Giang cũng cầu nguyện hy vọng Nộ Triều Bang có thể đánh đuổi Cự Kình Bang để yên bình trở lại với Lưu Nguyệt hồ cùng Thanh Hà lưu vực.
Bỗng nghiên hắn trông thấy một khúc gỗ đang lập lờ trên sông đang trôi tới gần nhưng có gì đó quái lạ. Hắn dụi mắt liên hồi, cuối cùng thấy được dường như có thân ảnh của ai đó đang bám vào khúc gỗ, không biết sống hay chết. Lão Giang nghĩ rằng có lẽ đây là ngư dân gặp tai nạn liền không chút do dự chống thuyền tới gần.
Trên khúc gỗ là một nam tử mặc y phục màu đen, toàn thân ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch, trên người đầy vết đao.
Phiền toái !
Lão Giang lập tức cảnh giác.
Đây rõ ràng là người trong giang hồ, toàn thân đầy vết đao càng chứng tỏ hắn đang gặp phiền phức. Lão Giang vốn không muốn xía vào vì đối với người bình thường như lão Giang thì chuyện giang hồ dính vào càng sâu nguy hiểm càng cao.
Trong lúc hắn đẩy thuyền rời đi, ánh mắt lướt qua thân ảnh kia thì hắn giật mình dụi mắt. Đó là một đại hán thô kệch,mày rậm mắt to, bên hông lộ ra một nửa vỏ đao to lớn lại đỏ thẩm như máu, kiểu dáng vô cùng đặc biệt. Mồ hôi lạnh ứa ra, lão Giang vội vã quay lại kéo hán tử lên thuyền rồi lo lắng nhìn quanh. Bốn bề vắng lặng chỉ độc một con thuyền, hắn vội vàng kéo đại hán vào buồng nhỏ trên thuyền rồi dùng hết sức bình sinh chống thuyền bỏ đi thật nhanh.
Không lâu sau,một đám người mặc y phục thống nhất trang bị vũ khí đằng đằng sát khí xuất hiện dọc theo bờ sông. Những người này nhìn quanh như tìm kiếm gì đó rồi âm trầm bỏ đi theo hướng dòng nước chảy.
......
Hoàng hôn dần tắt phủ bóng tối xuống mặt sông, lão Giang vẫn đang gắng sức đẩy thuyền đi về phía Tiểu Hà thôn.
.......
Trời tối,
Một vầng minh nguyệt bình thản treo giữa không trung.
Thuyền nhỏ tấp vào một khúc sông, phía xa là một thân ảnh xinh đẹp đang đứng bên bờ.
Thiếu nữ trông thấy thuyền nhỏ liền nhảy lên phất tay rối rít.
"Cha ! "
Lão Giang đẩy mạnh thuyền, trong mắt lóe lên một tia hạnh phúc bé nhỏ. Thiếu nữ bên bờ một thân váy dài xanh nhạt, mặt mũi thanh tú lẫn chút ngây ngô vô cùng rạng rỡ dưới ánh trăng dịu dàng.
" Mẹ ngươi vẫn chờ ta ăn cơm chứ hả ?" Lão Giang nhảy lên bờ, chụp lấy dây thừng quấn lên người mình, thấp giọng nói :"A Tú ! Ta vớt được một người. Nhanh giúp ta một tay ! "
A Tú nghe ngữ khí của lão Giang có chút không thích hợp vội vã nắm lấy dây thừng cùng lão Giang kéo thuyền lên bờ. Sau khi cột thuyền vào gốc đại thụ, lão Giang nhảy lên thuyền rồi lôi ra một đại hán.
" Cha ??? Ai vậy ?" A Tú hiếu kỳ hỏi.
" Nha đầu ! Hỏi nhiều vậy làm gì chứ ? Còn không nhanh hỗ trợ ! " Lão Giang trừng mắt.
A Tú lè lưỡi ngoan ngoãn tiến tới cùng lão Giang khiêng đại hán xuống thuyền.
Lão Giang cõng đại hán hấp tấp rời đi, A Tú nhanh chóng ôm hai giỏ tôm cá chạy vội theo sau.
Hai người đi không ngừng nghỉ, lợi dụng bóng đêm một đường về thẳng nhà.
Nhà lão Giang nằm ngoài cùng Tiểu Hà thôn, không xa bờ sông là mấy.
Binh !
Lão Giang tung cửa vào nhà rồi thúc giục A Tú mau chóng đóng cửa cài then.
" A..." Một phụ nhân từ trong bếp đi ra la hoảng : " Cái gì vậy ?Chuyện gì vậy hả? "
" Nhanh phụ một tay ! Tới hậu viện tìm đại thứ gì đó cầm máu với một ít giấy lụa sạch ." Lão Giang cắt lời.
Giang thẩm lập tức giật mình chạy tới phụ lão Giang khiêng đại hán tới hậu viện rồi lột bỏ y phục đã ướt đẩm của đại hán, A Tú lấy thảo dược cầm máu nghiền thành bột rồi bôi từng chút một lên từng vết thương của đại hán rồi dùng vải sạch băng bó lại.
Một lúc sau, sắc mặt của đại hán đã chuyển biến tốt hơn một chút.Một nhà ba người lão Giang đứng đó thở hồng hộc,mồ hôi đầm đìa.
A Tú đứng nhìn đại hán một hồi rồi không nhịn được hỏi :
" Cha.... người này có quá nhiều vết thương..... không biết hắn tốt xấu ra sao mà ngươi đã đem hắn về nhà.... Chẳng phải là người đã từng nói chuyện giang hồ là nguy hiểm nhất sao ?"
" Ta biết hắn ! " Lão Giang nặng nề nhìn hán tử trả lời con gái." Hắn là đường chủ của Đoạn Đao đường Nộ Triều Bang, Tần Giang Hà ! "
Trầm ngâm một thoáng hắn nói tiếp :" Nhiều năm trước, trời mưa to kéo dài, nước sông dâng cao, thuyền của ta bị lật, chính hắn đã cứu ta từ trong dòng sông chảy xiết. Sau đó hắn còn đặc biệt cho thuyền lớn của Nộ Triều bang đưa ta vào bờ, nếu không ta đã chết từ lâu rồi. "
" A .... " A Tú thấp giọng kinh hô.
Nộ Triều bang là đại bang phái ở Lưu Nguyệt hồ, Đoạn Đao đường là phân đường chủ yếu hoạt động tại lưu vực Thanh hà. Có thể nói rằng bách tính hai bên bờ thanh hà lưu vực có thể an ổn sống qua ngày đều nhờ vào Đoạn Đao đường bảo vệ và giúp đỡ.
"Lão đầu tử, chuyện này sao ta không biết hả ?" Giang thẩm ai oán nói.
"Ây dà.... chẳng phải là vì lo lắng cho các ngươi sao hả ?" Lão Giang gãi đầu nói :" Nếu các ngươi biết chuyện sẽ ngăn cản ta ra sông kiếm cá, lúc đó một nhà chúng ta lấy gì ăn chứ ? "
" Tần đường chủ là ân nhân cứu mạng của ngươi vậy cũng là ân nhân của nhà chúng ta. Chúng ta không thể bỏ mặc được. " Giang thẩm nhìn đại hán đang hôn mê, mặt lộ rõ u sầu :" Nhưng mà Tần đường chủ cao cao tại thượng, lúc nào cũng có hàng trăm người bảo vệ sao lại rơi vào cảnh nguy khốn này chứ ? "
Lão Giang trầm ngâm:
" Ta đi đánh cá nghe người ta nói Nộ Triều bang cùng Cự Kình Bang đang đánh nhau rất căng thẳng ở Trường Hà giang, tất cả khu vực gần đó đều bị liên lụy. "
" Tần đường chủ.... như vậy là.... "
" Chẳng lẽ Đoạn Đao đường đã thua ? "
" Nhưng mà ta lại không nghe chút phong thanh nào cả... "
A Tú nhìn hai lão nhân kẻ nói qua người nói lại, nói tới sáng cũng không bàn ra được cái gì hay liền thúc giục :
"Chúng ta ra ngoài thôi, để Tần đường chủ nghỉ ngơi nữa a. "
Lúc này trăng đã lên cao,
" Ài... giờ lại lu bu nữa. " Giang thẩm chùi tay lên tạp dề :" Trong bếp cơm vẫn còn nóng, chúng ta ăn chút gì đi hả. "
Đăng bởi | tranphong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |