Mụ bảo nam
Nếu như trên thế giới này có một người sẽ yêu thương ngươi vô điều kiện.
Đó chắc chắn là mẹ.
Có lẽ đã trải qua những lạnh lẽo tình đời ở kiếp trước, nên Lý Tri Ngôn ở kiếp này mới thật sự có cảm tình với dì.
Vừa về đến nhà, Lý Tri Ngôn đã thấy trên kệ giày là đôi giày thể thao của mình cùng đôi giày cao gót của mẹ.
Nhìn căn phòng cho thuê quen thuộc, cùng với ngôi nhà ấm áp tình người.
Lý Tri Ngôn gọi mẹ.
“Mẹ.”
“Sao thế con?”
Trong bếp, Chu Dung Dung đang đeo tạp dề nấu cơm cho Lý Tri Ngôn, đáp lại.
Ngay lúc này, nước mắt Lý Tri Ngôn tuôn rơi như vỡ đê.
Cậu chạy ngay tới phòng bếp chẳng màng hình tượng, nhào vào lòng mẹ mà khóc nức nở.
Mười ba năm rồi, cuối cùng mình lại có mẹ để mà dựa dẫm.
Kiếp này, mình nhất định phải bảo vệ mẹ thật tốt, để cho bà có được những tháng ngày hạnh phúc nhất.
“Tiểu Ngôn, sao thế con, có phải có ai bắt nạt con không, mẹ đi tìm hắn tính sổ.”
Chu Dung Dung thật sự hốt hoảng, bà chưa bao giờ thấy Lý Tri Ngôn đau lòng đến mức này.
Chắc chắn là đã gặp phải chuyện gì khó khăn, nên mới buồn đến thế.
Nghe được giọng nói lo lắng của mẹ, Lý Tri Ngôn mới cố gắng để cho tâm trạng mình bình tĩnh trở lại.
Lúc mới bước vào cửa, nghe được giọng nói của mẹ, trong khoảnh khắc ấy, mình thật sự không kìm nén nổi cảm xúc.
“Con không sao đâu mẹ, chỉ là con nhớ mẹ thôi.”
Lúc này, từ phòng vệ sinh, một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám xinh đẹp bước ra.
“Ôi chao, không ngờ đấy, con trai cô vẫn là một cậu bé bám mẹ.”
“Lớn thế rồi mà còn khóc nhè trong lòng mẹ, ha ha.”
Lý Tri Ngôn quay đầu nhìn lại, thấy Ngô Thanh Nhàn, bạn thân của mẹ. Từ trước đến nay, mẹ và dì Ngô luôn có mối quan hệ rất tốt.
Lý Tri Ngôn đều biết rõ, chỉ là trước đó mình thật sự không để ý.
Dì Ngô xinh đẹp như vậy, trước đó bà suýt chút nữa thì trở thành mẹ nuôi của mình.
“Tiểu Ngôn chắc là tâm trạng không tốt lắm, bình thường nó không như thế đâu.”
Lý Tri Ngôn thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy ạ, dì Ngô, con chính là con trai cưng của mẹ, muốn làm bảo bối của mẹ cả đời.”
“Con thật là không biết xấu hổ.”
Ngô Thanh Nhàn nhìn đứa bé trước mắt, luôn cảm thấy Lý Tri Ngôn so với trước kia có vẻ không giống.
Trước kia nó lúc nào cũng lén la lén lút, với bề trên như mình cũng chẳng có gì để nói, lần trước mình gặp nó là khi kỳ thi đại học kết thúc, nó cũng vẫn cái bộ dạng đó, nhưng bây giờ, hệt như đã biến thành một con người khác.
“Có gì mà xấu hổ ạ.”
Lý Tri Ngôn lau nước mắt, cùng Ngô Thanh Nhàn ngồi xuống.
“Dì Ngô, trên thế giới này chuyện hạnh phúc nhất đó chính là được ở bên cạnh mẹ.”
Ngô Thanh Nhàn trầm ngâm, xoa đầu Lý Tri Ngôn.
“Thật ra làm một cậu con trai bám mẹ cũng rất tốt, không giống con trai dì, suốt ngày cứ tránh xa dì.”
“Gặp mặt nhau cứ như kẻ thù, hai đứa còn học cùng một trường đại học đấy, nếu như nó có thể học hỏi con, thân thiết với mẹ hơn một chút thì tốt biết mấy.”
Trong phòng bếp, Chu Dung Dung đang nấu cơm cũng cay xè mắt, thằng nhóc thối nhà mình, hình như cái gì cũng hiểu rồi.
Đợi nó khai giảng, mình cũng muốn đi Ma Đô kiếm tiền.
Xã hội bây giờ, thế hệ 9x của Lý Tri Ngôn nam nhiều nữ ít, sau này nếu như không có nhà cửa, khả năng cao là sẽ cô đơn đến già, mãi mãi cũng không cưới được vợ. Chỉ là, hôm nay đứa nhỏ này bỗng nhiên lại quấn lấy mình như thế.
Nếu như mình nói muốn đi Ma Đô làm việc, liệu con trai có đồng ý không?
Trong lòng Chu Dung Dung trở nên lo lắng, phải lựa lời khuyên nhủ đứa nhỏ này mới được.
Cơm nước xong xuôi, Lý Tri Ngôn cũng chủ động bưng thức ăn giúp mẹ.
Cậu nhận ra, trước kia mình thật sự quá vô tâm.
Mình chưa bao giờ giúp mẹ làm việc nhà, bất kể là làm gì, cũng là "cơm bưng nước rót, áo quần có người giặt giũ".
Ăn ở cũng đều là mẹ lo lắng, cho đến khi mất đi rồi, mới biết thế nào là đau thấu tim gan.
May mắn thay, bây giờ mọi chuyện vẫn còn kịp.
Lý Tri Ngôn chủ động giúp đỡ làm việc nhà, cộng thêm biểu hiện vừa rồi của cậu, khiến Chu Dung Dung khẳng định con trai mình đang có chuyện.
Là muốn mua máy tính mới để chơi game, hay là đã gây ra họa gì?
“Con trai ngoan, con thật hiếu thảo, còn biết giúp mẹ làm việc nhà.”
“Bao giờ con trai dì mà được thế này, dì thật sự sẽ hạnh phúc c·hết mất.”
Trong giọng nói của Ngô Thanh Nhàn mang theo chút hâm mộ, bà nhận ra có một đứa con trai quấn quýt với mẹ, hình như cũng rất hạnh phúc.
Trong bữa tối, Ngô Thanh Nhàn lại nói chuyện về việc các công ty ở Ma Đô có đãi ngộ tốt, lương cao hơn ở Hoàn Thành gần gấp đôi.
Mặc dù chỉ là nói chuyện phiếm.
Thế nhưng lại khiến Lý Tri Ngôn nghe mà toát mồ hôi hột.
Dù thế nào đi nữa, mình cũng không thể để mẹ đi Ma Đô làm việc, mình muốn giữ bà ấy ở bên cạnh, làm một cậu con trai bám mẹ cả đời.
Lý Tri Ngôn không muốn trở thành một đứa trẻ mồ côi cơ khổ không nơi nương tựa nữa.
......
Sau khi mẹ ra cửa tiễn Ngô Thanh Nhàn về, Lý Tri Ngôn trở về phòng mình.
Chiếc máy tính cũ kỹ, con chuột cùng kiểu với máy ở tiệm net, chiếc giường nhỏ ọp ẹp, chiếc ghế đơn sơ cùng tấm áp phích hoạt hình trên tường.
Tất cả đều khiến Lý Tri Ngôn cảm thấy vô cùng thân thuộc.
Cuộc đời có thể làm lại một lần, thật sự quá tốt, quá hiếm có.
Khi Chu Dung Dung về nhà, rửa bát xong, cởi bỏ tạp dề, bà mặc chiếc váy dài màu đen mua ở quầy hàng ngoài chợ, đi tới phòng Lý Tri Ngôn.
“Tiểu Ngôn, bây giờ không có người ngoài, nói với mẹ nghe xem, có phải con gây ra họa gì rồi không, hay là muốn đổi máy tính mới để chơi game?”
Lý Tri Ngôn không trả lời, mà lại khen: “Mẹ, mẹ thật là xinh đẹp.”
Lúc này mẹ, so với trong ký ức 13 năm trước của mình, vẫn tao nhã xinh đẹp như vậy.
Cậu cảm thấy có chút tiếc nuối, mình không được thừa hưởng nhan sắc của mẹ, bất quá, trên thế giới này, không phải bất cứ chuyện gì cũng hoàn mỹ cả.
Thế giới có rách nát thế nào, mẹ cũng đều gắng sức vá víu.
“Nói bậy bạ gì đấy.”
Chu Dung Dung xoa đầu con trai, mặc dù ngoài mặt không để ý, nhưng trong lòng đã sớm nở hoa.
Con trai chưa bao giờ khen mình xinh đẹp cả.
“Rốt cuộc con có chuyện gì, mau nói đi.”
Chu Dung Dung kết luận, Lý Tri Ngôn nhất định là có chuyện.
“Thật sự không có việc gì đâu ạ.”
“Không có việc gì mà hôm nay con khóc thành cái dạng kia, mẹ còn không hiểu con sao, chỉ hồi nhỏ bị người ta bắt nạt đánh cho một trận, con mới khóc thành cái dạng này, có phải lại đánh nhau với ai không?”
“Mẹ, con thật sự không có việc gì.”
Lý Tri Ngôn lần nữa cam đoan, sau khi liên tục xác nhận với Lý Tri Ngôn mấy lần.
Chu Dung Dung mới yên tâm.
“Con chỉ là có một tâm nguyện.”
Lý Tri Ngôn ôm eo Chu Dung Dung.
Chu Dung Dung thầm nghĩ quả nhiên, trên thế giới này không ai hiểu con trai hơn mẹ.
Thằng nhóc này chắc chắn là có chuyện muốn nhờ mình.
“Con nói đi.”
“Có phải mẹ muốn đi Ma Đô làm việc không ạ?”
Lý Tri Ngôn không thể nào chấp nhận được việc mẹ lại có bất kỳ khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa. Chuyện đi Ma Đô làm việc là tuyệt đối không được.
“Sao con biết?”
Chu Dung Dung không ngờ, mình chỉ mới có ý định đi Ma Đô làm việc.
Liền bị Lý Tri Ngôn nói toạc ra.
“Đây chính là mẹ con đồng lòng!”
“Ừm, mẹ tính toán đợi con khai giảng đại học xong sẽ đi Ma Đô, con biết đấy, giá nhà bây giờ ngày càng cao.”
“Dựa vào công việc ở Hoàn Thành.”
“Muốn mua cho con một căn nhà, về cơ bản là chuyện không tưởng.”
“Cho nên mẹ phải kiếm tiền mua nhà cho con, cưới vợ.”
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |