Trả Thù
Chương 153. Trả Thù
Ngày thứ ba, Đại Hắc Ngưu cũng hoàn toàn thả lỏng, bắt đầu ngủ say, bụng cũng lật ra.
Trăm năm qua, bọn họ giống như chưa từng thả lỏng như vậy, mỏi mệt sâu nhất trong đáy lòng rốt cục bắt đầu phóng thích.
Từng chùm ánh sáng màu cam chiếu rọi đỉnh đầu bọn họ, thỉnh thoảng có chim chóc giẫm ở bả vai cùng đỉnh đầu bọn họ.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, gió mát thổi qua, lá phong bồng bềnh rơi xuống, che phủ khuôn mặt Trần Tầm, hắn vẫn yên tĩnh như cũ, tựa hồ dung nhập vào tự nhiên.
Nhất niệm xuân phong khởi, nhất niệm cố nhân lai.
Một vị nữ tử đang đứng ở phía xa, nàng ta đầy khiếp sợ nhìn nam tử nằm dưới gốc cây phong cổ xưa ở phía xa, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch.
Hòa Quang Đồng Trần!
Nàng không biết vì sao trong đầu lại xuất hiện cái suy nghĩ này, trong lòng chấn động nói:
"Trần Tầm sư đệ, ngươi thật sự là tu sĩ Trúc Cơ kỳ sao..."
Nữ tử này chính là Liễu Diên, nàng hiểu biết không nhiều lắm đối với Trần Tầm, nhưng nàng gặp qua quá nhiều tu sĩ, Trần Tầm thật là một người rất đặc biệt.
Một lát sau, Liễu Diên thoải mái cười, biết đây chỉ là lời chúc mừng trong lòng mình mà thôi, dựa theo thời gian mà xem, tuổi thọ của Trần Tầm cũng không còn nhiều nữa.
Đã trải qua chuyện Thạch Tĩnh, nàng ngược lại hiểu được người bên cạnh đáng quý, rừng lá phong này, nàng đã từng cùng Thạch Tĩnh thường đến.
Nhưng hiện tại, Thạch Tĩnh sẽ không tới, hắn mỗi ngày chỉ là yên lặng ngẩn người.
Tên nam tử dưới tàng cây lá phong xa xa mở mắt ra, còn buồn ngủ, nhìn về phía nữ tử:
"Liễu sư tỷ."
"Mu mu ~"
Đại Hắc Ngưu chậm rãi mở mắt, vẻ mặt mộng bức nhìn trái nhìn phải, đột nhiên thấy Liễu Diên, trong mắt mang theo một tia khẩn trương.
"Trần sư đệ, Hắc Ngưu."
Liễu Diên cười nhạt, giọng nói cực kỳ rõ ràng, nàng mặc váy trắng, bây giờ đoan trang thành thục hơn rất nhiều.
Bởi vì đại thắng, nàng chiếm được rất nhiều tài nguyên tu tiên, đã là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, được tông môn trọng điểm bồi dưỡng.
Thạch Tĩnh đã bị triệt để từ bỏ, mười vị thân truyền đệ tử của sư tôn bọn họ cũng hao tổn mấy người.
Nàng nhìn thấy vẻ mất tự nhiên trong thần sắc Đại Hắc Ngưu, trong lòng tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhưng không lộ ra thanh sắc.
Trần Tầm nhẹ nhàng lấy lá phong trên mặt ra, mỉm cười nói:
"Không nghĩ tới có thể gặp được Liễu sư tỷ ở chỗ này."
"Trần sư đệ, sau này có tính toán gì không?"
Liễu Diên nhẹ nhàng bước tới, từng làn hương thơm ngát bay qua:
"Bên Võ Quốc, tông môn đang cần tu sĩ Trúc Cơ, cơ hội cũng sẽ lớn hơn một chút."
"Ha ha, Liễu sư tỷ có lòng rồi."
Trần Tầm lắc đầu, nhìn về phía lá phong rậm rạp bị ánh sáng xuyên qua:
"Sư đệ đã không còn cầu gì khác, hóng gió, ngẩn người là được rồi."
Từng chiếc lá phong rơi xuống, trong nháy mắt này giống như thiên địa bất động, ngay cả gió cũng không có hô hấp.
Dường như nụ cười của Liễu Diên càng sâu hơn, nàng khẽ gật đầu rồi quay người rời đi. Trần sư đệ đã hiểu rõ là chuyện gì.
"Lão Ngưu."
"Mu?"
"Có phải chúng ta còn quên một chuyện lớn hay không."
"Mu mu?"
"Thù của điêu khắc Thanh Nhai sao có thể không báo, trộm trứng đi, sau đó lên đường!"
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu kích động, lá phong dưới mặt đất bay khắp nơi.
Một người một trâu đứng phắt dậy, lộ ra nụ cười lạnh lùng, đồng thời nhìn về một hướng, trước tiên phải kiểm soát rồi mới ra tay, quy củ ngành nghề không thể hỏng.
...
Hai tháng sau, trên một vách núi, hai bóng đen phát ra tiếng thét hưng phấn, bọn họ ôm một quả trứng lớn, điên cuồng chạy trốn.
Trên vòm trời, hai con Thanh Nhai điêu khẩn trương, không ngừng phát ra tiếng ưng kêu cao vút, xuyên thấu qua hồn phách người ta.
Các trưởng lão trong Linh Thú Điện khẩn trương, Thanh Nhai Điêu đang xảy ra chuyện gì, nhanh chóng gọi người đi xem xét.
Trong một sơn động, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu phát ra tiếng cười to vui sướng, mặc kệ nó có phải con lúc trước hay không, trộm được liền xong việc!
"Lão Ngưu, nhìn thấy không, lúc trước ta đã nói, nó có thể sống qua ngươi sao?!"
Trần Tầm cười to nói, nhìn quả trứng lớn màu trắng trên mặt đất:
"Chính là quả trứng kia, ta ngửi một chút là biết."
"Mu mu ~"
Đại Hắc Ngưu vỗ vỗ Trần Tầm, vẻ mặt hài lòng, không hổ là đại ca của ta.
" chuồn, chuồn thôi, gia sản chúng ta đều đã mang theo hết rồi."
"Mu ~ "
Đại Hắc Ngưu trịnh trọng gật đầu, nó đã kiểm tra vô số lần, một vật cũng không có rơi xuống.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu lén lút nhìn xung quanh và vòm trời, dần dần biến mất trong núi non trùng điệp này.
Ba ngày sau, không hiểu sao quả trứng kia lại được đặt trở về, sau khi Thanh Nhai điêu nhìn thấy lại tức giận đến cả người phát run, có trộm, đại tặc!
Đây là đang trần trụi vũ nhục bọn chúng!!
Các trưởng lão Linh Thú Điện cũng là trăm mối vẫn không có cách giải, không nhìn thấy có người nào mà...
Nhưng đây chỉ là một chuyện nhỏ, ngược lại thành trò cười của các đệ tử Linh Thú Điện, đụng quỷ sao, đây không phải.
Đăng bởi | monmeoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 139 |