Ẩn Cư
Trần Tầm đột nhiên nở nụ cười, Đại Hắc Ngưu cũng nhếch miệng cười, nồi niêu xoong chảo xung quanh vô cùng dễ thấy.
Đứa bé ngẩng đầu lên, tướng mạo nó có chút ngũ quan bất chính, không phải cảm giác trí tuệ.
Hắn giòn tan nói:
"Ngài chính là tiên nhân, trong thôn chúng ta có quỷ, người nhà Nhị Nha đều không giải quyết được."
"Tiểu tử, ngồi đi."
Trần Tầm cười ha ha nói:
"Sao không đi ăn tiệc, ta thấy bàn của tiểu hài tử có rất nhiều người."
Đứa bé trai vui vẻ, vội vàng ngồi xuống, trong mắt lại đột nhiên xuất hiện vẻ ảm đạm:
"Bọn họ nói ta trông rất kỳ quái... Không chơi với ta."
"Đây là sai lầm lớn của bọn họ sao?"
Trần Tầm lại ăn một miếng, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu:
"Đúng không, lão Ngưu."
"Mu~" Đại Hắc Ngưu nghiêm túc gật đầu, không phải đều là Nhân tộc sao, nó gật đầu rồi cũng ăn một miếng cơm.
"Đạo trưởng... Ngài không cảm thấy ta..."
"Đây là cái gì, ngươi cũng không làm chuyện xấu, không trộm không cướp, đừng đi để ý bọn họ."
Trần Tầm không sao cả nói, cầm lấy một cái mâm, bên trong tất cả đều là thịt, "Đến đây, tiểu tử, ăn nhiều thịt một chút, ăn nhiều thịt."
"Cảm ơn đạo trưởng!"
Đứa bé trai kích động đến mức dập đầu một cái trên mặt đất, bọn trẻ con kia không cho nó ngồi vào ăn tiệc, bụng vẫn còn đói.
Hai người một trâu ăn trên mặt đất, không hợp với bầu không khí ăn tiệc nơi xa.
"Ngài chính là tiên nhân..."
Đứa bé trai nức nở nói, nó không có bằng hữu, chỉ nghe được rất nhiều truyền thuyết của tiên nhân.
"Chúng ta thật đúng là không phải, tiên nhân kia chính là vô cùng mờ mịt, không dính khói lửa nhân gian, cứu khổ cứu nạn."
"Mu mu ~ "
Đại Hắc Ngưu cũng không ngừng gật đầu, bọn họ nhiều lắm tính là tu sĩ, còn là một đám nghèo nhất.
Đứa bé trai mở to hai mắt, vừa nói như vậy, đạo trưởng thật đúng là không giống tiên nhân, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều.
"Tiểu tử, ngươi muốn làm tiên nhân?"
"Đúng, đạo trưởng, như vậy sẽ không có ai cười nhạo ta, tất cả mọi người sẽ tôn trọng ta giống như tôn trọng đạo trưởng."
"Ha ha, còn rất có chí khí."
Trần Tầm cười nói, cũng không nhiều lời:
"Tiểu tử, ăn no chưa."
"Ăn no rồi, đạo trưởng."
"Đi, đi giúp bọn hắn thu dọn một chút."
"A? Đạo trưởng, bọn họ sẽ ghét bỏ ta..."
"Ngươi đi theo ta là được."
"Vâng, đạo trưởng."
Đứa bé trai nở nụ cười, ngây thơ vô cùng.
Trần Tầm dẫn theo đứa nhỏ này và Đại Hắc Ngưu đi đến chỗ ăn tiệc, vậy mà bắt đầu giúp các hương thân thu dọn bàn ghế.
Chuyện này khiến lão thôn trưởng sợ tới mức không chịu được, vội vàng nói không cần đạo trưởng tự mình động thủ.
Trần Tầm không lay chuyển được mọi người, liền sai khiến cậu bé bắt đầu thu dọn, nhưng ánh mắt không ít người nhìn hắn đều thay đổi, thầm nghĩ không thể trêu đùa hắn nữa.
Hôm sau.
Mặt trời còn chưa mọc, bầu trời xanh nhạt còn khảm mấy ngôi sao thưa thớt, trong không khí tràn ngập hàn khí lúc tảng sáng, tất cả đều tinh khiết làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Thanh niên trai tráng trong thôn bởi vì ăn tiệc uống say mèm, còn chưa tỉnh lại.
Mà lúc này, hai đạo thân ảnh hướng về phương hướng mặt trời mọc mà đi, đạp lên sương mù nhàn nhạt, không có một tia tiếng vang.
Đứa bé trai sớm đã thức tỉnh, hắn ngồi ở nóc nhà, hắn thích nhất nhìn một khắc kiêu dương mới lên kia.
Nhưng trong mắt hắn lại truyền đến chấn động kịch liệt, ngay cả hai tròng mắt cũng đang không ngừng rung động.
Tiểu nam hài nhìn thấy hai đạo thân ảnh, là đạo trưởng cùng với hắc ngưu trừ tà kia, bọn họ giống như đang chậm rãi đi, nhưng một bước lại là vạn bước!
Từ vựng của hắn nông cạn, hoàn toàn không hình dung ra được loại cảm giác này, hắn hung hăng xoa xoa con mắt.
Nhưng trong phút chốc, bọn họ liền biến mất ở trong tầm mắt của mình, hắn giống như nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình.
Đột nhiên tiểu nam hài si ngốc nở nụ cười:
"Đạo trưởng, ngài chính là tiên nhân đi..."
Sau khi trời sáng, các hương thân nơi này đều phát hiện Trần Tầm đã đi rồi, đều là giậm chân khẩn trương, còn muốn giữ đạo trưởng ở lại thêm mấy ngày nữa.
Mấy vị hoàng hoa khuê nữ tròn ba mươi tuổi trong thôn đều chuẩn bị tự mình ra trận, vậy mà không nghĩ tới để cho đạo trưởng chuồn mất.
Các nàng đều là về đến nhà đóng cửa không ra, âm thầm hao tổn tinh thần mấy ngày.
...
Trong những ngày tháng sau đó, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu vừa đi vừa nghỉ, đi dạo ngắm nghía, chơi đùa khắp nơi.
Nhưng bọn họ cũng không có đi tiếp xúc với người tu tiên, còn đi vòng quanh địa bàn của các đại tông môn, ngay cả người tu tiên cũng chưa từng gặp qua.
Thời gian phảng phất như trở lại đoạn thời gian bọn hắn ở thế gian kia, tóm lại là không có nhiều chuyện xấu tìm tới cửa.
Trần Tầm cũng thoải mái không thôi, hắn còn tưởng rằng đột phá đến Trúc Cơ kỳ, khắp nơi đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hiện thực thật sự không có nhiều trùng hợp như vậy.
Hắn và Đại Hắc Ngưu có khi ngồi ở trên sườn núi, quan sát sông lớn cuộn trào mãnh liệt, dọc theo hai bên bờ sông, có quần thể kiến trúc phong cách thế giới này, còn có địa chỉ hầm lò cổ xưa mới mơ hồ có thể phân biệt.
Đăng bởi | monmeoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 149 |