Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan sát

Phiên bản Dịch · 1059 chữ

Chương 165. Quan sát

Hôm sau, ánh mặt trời vẫn sáng lạn như cũ, trên Đại Tuyết Sơn.

Nếu như dừng chân nhìn từ xa, giống như có hai bóng đen kéo theo vệt dài từ đỉnh núi đáp xuống, tựa hồ trong miệng còn hô to cái gì đó.

Nếu như dừng chân lại quan sát, hai đạo bóng đen giống như đang không ngừng cuồn cuộn xuống, lời nói trong miệng cũng càng ngày càng rõ ràng.

"Ôi, con mẹ nó, lão Ngưu! Con mẹ nó!!!"

"Mu!!!!!"

...

Hai tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên tận trời, bọn họ bởi vì sai lầm, trực tiếp lăn từ đỉnh núi tuyết xuống...

Trên tuyết lĩnh nguy nga bao trùm tuyết trắng không biết tồn tại bao năm tháng, Đại Tuyết Sơn vẫn luôn cô độc, nhưng hôm nay cuối cùng đã có chút sinh khí cùng sức sống.

Hai ngày sau, trời quang.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã nắm giữ kỹ xảo, bọn hắn đáp xuống, cảm thụ được gió lạnh gào thét bên tai, giống như đã quên hết thảy, chỉ có hưởng thụ.

"Yahoooo! Lão Ngưu, xông lên là xong việc rồi!!"

"Mu mu!"

"Ha ha ha."

...

Đỉnh núi tuyết cũng có thêm vô số vết xước lộn xộn, từ xa nhìn lại giống như bị người ta vẽ bậy.

Có khi Trần Tầm sẽ thở dài thật sâu, tựa hồ vừa đạt được trường sinh, đồng thời cũng mất đi phiền não...

Nhưng, chuyện ngoài ý muốn cuối cùng cũng sẽ tới, làm người không thể quá đắc ý vênh váo.

Tuyết lở rồi!

Tuyết lở to lớn rung chuyển đất rung núi chuyển, chỉ nghe thấy tiếng vang ầm ầm, một biển tuyết trắng to lớn như núi nhỏ giống như biển động lao nhanh đến như biển động biển gầm.

Cuồng triều tuyết lở đang không ngừng lan tràn, tiếng vang như sấm nổ không ngừng đuổi theo một người một trâu này.

Biển tuyết trong nháy mắt bao phủ bọn họ, không cho bọn họ bất kỳ thời gian phản ứng nào.

Dị biến nổi lên, trong biển tuyết, ánh sáng đỏ lấp lánh, vô số tuyết trắng ầm ầm nổ tung, dường như ngay cả tuyết lở cũng bị trì trệ, hai bóng người lập tức ngự kiếm xông ra ngoài.

Trong mắt bọn họ mang theo trào phúng, hét lớn:

"Chỉ có vậy? Hừ? Chỉ có vậy thôi sao?!"

"Mu mu mu?!"

"Lão Ngưu, đi lên!"

"Mu!"

...

Bông tuyết tung bay đầy trời, hai bóng người tiêu sái rời đi, chỉ lộ ra nụ cười méo miệng trào phúng trên vòm trời, sau đó đi tới nơi khác không gặp lại nữa.

Nhưng mà việc này cũng cho Trần Tầm chứng minh một đại sự, quả nhiên là khu không người, ngay cả một sơn phỉ cũng không có, chim cũng không thấy một con.

...

Những ngày tiếp theo, Trần Tầm rốt cuộc thực hiện lời hứa, tìm một mảnh ruộng tốt cho Đại Hắc Ngưu, bên cạnh còn có dòng suối nhỏ do sông băng lưu lại.

Nơi này là một mảnh đất đai phì nhiêu, xanh biếc dạt dào, xa xa là một ngọn núi tuyết, không khí trong lành.

Đại Hắc Ngưu suýt chút nữa thì kích động rơi lệ, quả nhiên Trần Tầm chưa bao giờ lừa nó, đất đai nơi này đều là của nó!

Bọn họ ở giữa sườn núi, xây một căn phòng nhỏ, Trần Tầm làm một cái ghế bập bênh, trong tay cầm sách vở, thường thường nhìn Đại Hắc Ngưu cày đất.

Một chỗ, một người, một con trâu, chính là xuân hạ thu đông.

Cuộc sống cuối cùng cũng chậm lại, trong lòng Trần Tầm cảm thấy yên ổn không thôi, thường xuyên ngồi trước nhà, không muốn nghĩ gì, cứ ngồi như vậy.

Sáng sớm, gió nhẹ thổi tới, một mùi thơm thanh mát, mùi thơm thoang thoảng của bùn đất thanh nhã phả vào mặt.

Đại Hắc Ngưu chạy ra xa chơi, Trần Tầm lại ngồi trước nhà, ngắm mặt trời mọc phía đông, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy.

Hắn thường xuyên nhìn về nơi xa, quay đầu lại nhớ tới chuyện cũ, luôn luôn tốt đẹp cùng bi thương.

"Dựa theo thời gian đến xem, các ngươi hẳn là cũng đi rồi..."

Trần Tầm nhìn phương xa, lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

"Nguyện cho các vị đạo hữu tại trên đường thăng tiên, cũng mạnh khỏe, cũng không việc gì..."

Con đường dài đằng đẵng đều là cảnh, trong lúc suy nghĩ đừng quay đầu lại.

Hắn chậm rãi đứng lên, chắp tay nhìn ra xa, núi sông trước mắt đẹp đẽ, trong lòng chỉ có trống trải cùng buồn vô cớ.

"Lão Ngưu, xuất phát!"

Trần Tầm vác cuốc lên, đội nón cỏ trồng hoa, bọn họ phải có cảm giác nghi thức.

"Mu..."

Đại Hắc Ngưu cũng đội một cái mũ cỏ, vui sướng kêu lên, không ngừng chạy trốn khắp nơi, lượn một vòng lớn mới đi đến bên cạnh Trần Tầm.

Ngày tháng cứ như vậy trôi qua từng ngày, vùng đất xanh biếc dạt dào này dần dần trở nên nhiều màu sắc hơn.

Có mảng lớn ruộng tốt, có biển hoa năm màu rực rỡ, mỗi khi có gió tuyết thổi qua, biển hoa chập trùng theo gió, mộng ảo mà thần bí.

Ban đêm, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu sẽ đốt một đống lửa trước gian nhà nhỏ, nhìn lên ngân hà.

Trần Tầm cũng sẽ kể một số câu chuyện cho Đại Hắc Ngưu nghe, nhưng Đại Hắc Ngưu lại cầm quyển sách nhỏ lưu lại bút ký, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Đến bây giờ Đại Hắc Ngưu mới hiểu được, thì ra cuộc sống của bọn họ là mục tiêu phấn đấu của vô số người, cũng là tiếc nuối của rất nhiều người.

Vô ưu vô lự, thiên phương dạ đàm...

Mỗi ngày bọn họ cũng sẽ trèo non lội suối, tình huống xung quanh cũng dần dần bị Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu thăm dò rõ ràng.

Theo lời Trần Tầm nói, nếu Kết Đan sẽ có thiên địa dị tượng, vậy không có mười phần nắm chắc, khác gì chịu chết.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão (Bản Dịch) của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.