Đột phá thành công
Chương 170. Đột phá thành công
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu phát ra tiếng rống giận động trời, nó đang muốn phóng lên trời ngăn cản người này, thế nhưng đột nhiên lại sững sờ ngay tại chỗ, lỗ tai trâu giật giật.
Tu sĩ chung quanh như lâm đại địch, ngăn chặn là được, không cần phải dốc toàn lực đi liều mạng nữa.
Nó chậm rãi ngẩng đầu nhìn đỉnh núi tuyết, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ!
"Tà vật, vẫn là chớ chống cự, có tiền bối Kim Đan ở đây, ngươi có thể trốn đi đâu?"
"Còn không mau thúc thủ chịu trói!"
"Các vị đạo hữu, đồ vật trên người tà vật này cũng là bảo vật, không thể buông tha!"
...
Có mấy người tâm tư khác nhau nói, dị bảo phía trên không có phần của bọn họ, đồ vật tà vật này dù sao cũng phải có phần của bọn họ chứ.
Đột nhiên toàn bộ thiên địa, toàn bộ tuyết dã như bị thứ gì đó kéo lên, thiên địa yên tĩnh rơi kim cũng có thể nghe thấy.
Mọi người kinh hãi nhìn về phía vòm trời, lôi vân đang dần dần thối lui, nhưng trong phút chốc, thiên địa lại nổi lên tuyết lớn.
Ọt ọt...
Người xem chiến xung quanh, hiện tại những người tham chiến đều không hiểu sao con ngươi hung hăng rung động, âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin mãnh liệt.
Ầm ầm!
Đỉnh núi tuyết đang sinh ra kinh biến, vô số băng tuyết đang hòa tan, tiếng nổ vang kịch liệt.
Vô số ánh lửa nóng rực bốc lên ở trong vòm trời, từng quả cầu lửa giống như nham thạch nóng chảy chậm rãi xuất hiện, khoa trương tới cực điểm!
"Tiền bối thứ tội!!!"
Đỉnh núi tuyết đột nhiên vang vọng lên một tiếng sợ hãi kêu sợ hãi tới cực điểm, tựa như là đại tu sĩ Mạnh Hoành vừa rồi trâu bò đến không được.
Một siêu cấp hỏa cầu giống như thiên thạch đang hung hăng nện lên người Mạnh Hoành, thân hình hắn vụt một tiếng bị hỏa cầu từ không trung hung hăng hướng mặt đất ép tới!
Sắc mặt hắn thống khổ dị thường, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, sống hơn nửa đời người, bây giờ lại bị người ta dùng một tay trấn áp!!
Thân thể của hắn giống như đang không ngừng hòa tan theo, cỗ khí tức nóng bỏng kia giống như đang thôn phệ pháp lực của hắn.
Bành!
Toàn bộ núi tuyết truyền đến một tiếng vang thật lớn, một cỗ pháp lực cuồng bạo dần dần từ nhỏ biến lớn, lấy hỏa cầu làm bán kính, bỗng nhiên bộc phát!
Toàn bộ đại địa chấn động, nhấc lên gió tuyết vô biên, hung hăng đập ra một cái hố to, bốn phía đều là dấu vết hòa tan.
Mạnh Hoành đã bị đốt đến hài cốt không còn, chết đến không thể chết lại, đại tu sĩ Kim Đan lại bị một chiêu miểu sát!
Vô số tu sĩ tê dại cả người, ngây ra như phỗng, tình huống gì đây?!
Ánh mắt kinh hãi kính sợ của bọn họ chậm rãi nhìn về phía đỉnh núi tuyết, một bóng người áo đen mông lung, đang lạnh lùng nhìn xuống tất cả mọi người.
Ánh mắt của mọi người đều hội tụ, trong mắt lộ ra kinh hãi rung động trước nay chưa từng có!
"Mu..."
Đại Hắc Ngưu kích động đến mức nước mắt đảo quanh, vội vàng ngự kiếm rời đi.
Trên đỉnh núi tuyết, ánh mắt Trần Tầm lộ ra vẻ bạo ngược hiếm có, hắn nhìn thấy tất cả, cũng nghe thấy tất cả.
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu không ngừng kêu to, mạnh mẽ cọ vào Trần Tầm.
"Lão Ngưu, ta không sao."
Trần Tầm nở một nụ cười ấm áp, nhưng hàn quang trong mắt còn lạnh lẽo hơn cả gió tuyết trong trời đất này.
Hắn có nghịch lân, chạm vào hẳn phải chết, dù là giết hết người trong thiên hạ! Diệt thế! Cũng sẽ không tiếc...
"Lão Ngưu, đi theo sau ta."
Trần Tầm nói khẽ, vẻ bạo ngược trong mắt càng ngày càng đậm.
"Mu..."
Đại Hắc Ngưu thu hồi quan tài đen, gật đầu thật mạnh.
Ông!
Trên vòm trời, Trần Tầm đạp không bay lên, mỗi bước đi đều vang lên tiếng chấn động thật lớn, Đại Hắc Ngưu ngự kiếm đi theo sau lưng, nhìn về phía các tu sĩ đang kinh hãi dưới mặt đất.
" Hỏa Cầu Thuật..."
Trần Tầm nhàn nhạt nói, một tay giơ cao trời, năm luồng pháp lực không tên trong cơ thể đồng loạt xuất hiện, kinh khủng và kèm theo một luồng thần vận.
Ánh mắt của hắn bạo ngược mà lại lạnh lùng, nhìn xuống tất cả tu sĩ trên mặt đất.
Trong lòng Đại Hắc Ngưu truyền đến một cảm giác kinh hãi, Trần Tầm thật sự tức giận.
Từng vòng tròn đỏ rực to lớn lưu chuyển, từng đạo hỏa cầu lan tràn ra như thiên thạch, đang phóng thích ra khí tức nóng bức, giống như trời giáng xuống!
Một mảnh trời phía trên Trần Tầm đã hoàn toàn biến thành màu đỏ lửa, khắp nơi đều là pháp lực bạo động cuồn cuộn, không ngừng vang vọng tiếng nổ trầm thấp.
"Cái gì... Ý tứ?"
"Xong..."
"Hắn muốn giết tất cả chúng ta!!"
"Chạy mau!!!"
...
Vô số tiếng kinh hô ầm ầm nổ tung, trong mắt lộ ra sợ hãi mãnh liệt, pháp lực tàn sát bừa bãi, bọn họ lấy ra các loại pháp khí, pháp thuật, vội vàng chạy trốn!
Nhưng tu sĩ Trúc cơ kỳ trước mặt tu sĩ Kim đơn kỳ là vô lực cỡ nào, Trần Tầm vung tay, vô số hỏa cầu thiên thạch giáng xuống!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Từng đạo hỏa cầu thiên thạch rừng rực như Hạo Dương mang theo khí tức hủy diệt từ vòm trời không ngừng đập xuống, vô số tiếng kêu thảm thiết không ngừng từ mặt đất truyền đến.
Máu trong cơ thể bọn họ bị bốc hơi sạch sẽ, không còn lại gì.
Đăng bởi | monmeoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 123 |