Chap 33: Quá khứ đau thương
Chủ quán chẳng biết vì sao mà vội vã lấy rượu ngon nhất đem ra, Emi nhẹ nhàng thưởng thức từng ngụm rượu. Lúc này có người từ phòng bếp đi ra:“ Dì Shakky, bên trong hết các nguyên liệu để trưa nay ăn rồi đấy”, một cô gái xinh đẹp bước ra nhìn cảnh tượng trước mắt quay sang hỏi chủ quán: “ Dì Shakky chuyện gì đã xảy ra ở đây, tại sao mọi thứ lại hỗn loạn như vậy”. Thấy Shakky chưa trả lời cô gái lại nhìn thấy một cô bé hải quân đang ngồi uống rượu, không nói cũng biết chắc chắn là do cô bé đó làm, cô gái lập tức tung một cú đá nhắm ngay mặt Emi. Emi đang ngồi uống rượu nhìn thấy có người tấn công khi chân gần chạm đến mặt, Emi chụp lấy chân cô gái kia đập mạnh xuống sàn. Shakky giờ mới hoàn hồn, nhìn thấy Hancock đang tấn công vị Sát Thần của hải quân, sợ hãi kêu dừng lại nhưng đã chậm.
“ Sao có thể, ngươi giám tấn công thiếp thân, thiếp thân sẽ không bỏ qua cho ngươi” Hancock đứng dậy liền tung liên hoàn cú đá về Emi, đang uống rượu ngon lành bị người tấn công làm mất ngon, cô tức giận nắm chặt lấy chân Hancock đập mạnh xuống sàn làm Hancock văng lên Emi lại đá một cú ngay vào bụng làm Hancock bay đạp vào tường làm rách phần áo phía sau lưng. Hancock ngã xuống dưới sàn làm lộ vết sau lưng.
Emi cất tiếng:“ Là nô lệ của Thiên Long Nhân sao”, làm Hancock run rẩy trong sợ hãi‘ con nhóc đó đã thấy thứ sau lưng mình, không được mình không thể để cho nó sống sót rời khỏi đây’ Hancock đứng dậy, mái tóc rũ xuống không thấy mặt, Hancock đầy sát khí: “ Ngươi đã thấy vết sau lưng ta vậy thì đừng hòng sống sót, Mero...Mero..Mero” một tia sáng màu hông hình trái tim bắn về phía Emi, Emi chẳng thèm né tránh mà trực tiếp đỡ.
“ Không, không thể nào làm sao ngươi không bị hoá đá, tại sao cơ chứ” Hancock đã dùng chiêu mạnh nhất của bản thân mà chẳng hề hấn gì với Emi. Emi cũng không trả lời mà bước tới quầy rượu, rồi lại thưởng thức hương vị của rượu. Sanaky cũng bất ngờ khi Emi không bị hoá đá nhưng giờ không phải lúc bất ngờ phải ngăn lại:“ Hancock dừng lại, ngươi không thể đánh lại cô bé hải quân này đâu”. Hancock nghe vậy càng tức giận:“ Tại sao chứ”.
“ Bởi người trước mắt ngươi là hải quân Sát Thần Emi” nghe giới thiệu Hancock như chết lặng, tuy chưa từng nhìn thấy hình ảnh nhưng danh tiếng cô đã nổi khắp nơi trong giới hải tặc.
“ Không được, cho dù có là Sát Thần thì cô ta cũng phải chết, cô ta đã nhìn thấy thứ mà con không muốn cho bất cứ ai biết, hãy giết cô ta đi” Hancock biết sức mạnh người trước mặt nàng chẳng thể đánh thắng, nàng ngã khụy xuống 2 tay ôm cơ thể, từng giọt nước mắt rơi xuống sàn. Bỗng lúc này có tiếng ngay bên cạnh nàng truyền đến “ sột soạt” chỉ thấy trên lưng có một chiếc áo, khoác lên cơ thể nàng. Hancock cảm giác trên trên lưng được che chắn, ngẩng đầu nhìn là một chiếc áo hải quân, nàng bất ngờ:“ Tại sao ngươi lại làm vậy, tại sao ngươi lại che cho ta, tại sao chứ”, đáp lại Hancock là sự im lặng.
Uống xong hớp rượu cuối cùng, Emi xoay người lại nhìn người đang quỳ dưới đất:“ Không phải cô không muốn bị ai nhìn thấy hay sao, tốt nhất nên che đi trước khi có ai đó đi vào quán”.
Hancock lúc này đã hết cơn giận khi nghe câu trả lời:“ Ta đã muốn giết ngươi, tại sao ngươi lại giúp ta, ngươi đang thương hại ta sao”.
“ Đúng vậy, ta thương hại cho cô, một kẻ từng là nô lệ của Thiên Long Nhân, giờ đây phải sống chui sống lủi trước sự truy bắt của hải quân”.
Nghe Emi trả lời Hancock không kìm được mà run rẩy, nước mặt lại rơi:“ Phải ta đã từng là nô lệ của bọn chúng, bọn chúng chà đạp lên ta, ép ta phải ăn thứ sức mạnh này để mua vui cho chúng, ta phải sống trong địa ngục suốt 4 năm trời, may mắn được một người cá giúp đỡ mà chúng ta thoát giờ đây lại một lần nữa trở về nơi đó”. Hancock chẳng biết tại sao lại kể những điều ấy, nàng chỉ làm theo bản năng, vừa kể lại vừa run rẩy trong những ám ảnh ngày đó, nước mắt cứ rơi mãi.
“ Ta có bảo sẽ bắt ngươi sao”, một câu thôi đã khiến Hancock dừng khóc: “ Ngươi là hải quân”.
“ Hải quân thì sao, ta chưa từng nói bản thân là hải quân, việc ta giai nhập hải quân chỉ là bất đắc dĩ, 5 năm trước tại làng Yono cuộc sống của ta rất hạnh phúc cho đến một ngày lũ hải tặc khốn khiếp đã giết chết cha mẹ, bạn bè và toàn bộ dân làng của ta, ta đã giết bọn chúng rồi được hải quân cứu đó là lí do ta giai nhập hải quân”, “ Ta thương hại ngươi, bởi những gì ngươi đã trải qua”.
Hancock lấy tay lau nước mắt trên mặt:“ Vậy ngươi có khinh thường ta khi đã từng là một nô lệ không”. Emi nghe Hancock hỏi cô không trả lời mà đi tới trước mặt Hancock góc một cái lên đầu cô:“ Ta chưa bao giờ khinh thường bất cứ một nô lệ nào, nô lệ không phải là con người sao, mà đã là con người thì ai cũng như nhau, tất cả đều được sống tự do, hạnh phúc, nhưng tất cả đều bị lũ khốn Thiên Long Nhân cùng lũ hải tặc tước đoạn những điều ấy”. Emi xoa nhẹ đầu Hancock, cô cảm nhận được một sự đồng cảnh ngộ, có lẽ Hancock đã chịu nhiều đau đớn hơn bản thân mình, cô không muốn con người này phải chịu những điều ấy nữa. Hancock như tìm được điểm dựa, ôm Emi thật chặt, nàng khóc thật lớn, tuy những nỗi đau về thể xác là điều không thể xoá nhoà nhưng những nỗi đau mà nàng phải chịu đựng trong suốt thời gian qua đã được giải toả phần nào qua những giọt nước mắt. Khóc mãi đến mức ướt sũng cả áo của Emi mới chịu dừng lại, nhớ lại toàn bộ hành động của mình, Hancock mặt đỏ như trái cà chua, đầu còn bốc ra khói, giờ nàng mới buôn Emi ra, không giám nhìn thẳng chỉ lâu lâu nhìn lén một chút ‘nãy giờ không để ý giờ mới thấy người này đẹp đến mức nào, còn đẹp hơn cả mình’.
Lúc này Emi lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh: “ Lúc nãy ta cũng đã nói hải quân đang truy bắt tất cả nô lệ trốn thoát, bây giờ rất nhiều hải quân đang để mắt tới tất mọi nơi, tốt nhất ngươi nên cẩn thận”. Hancock nghe cô nói cũng hoàn hồn lại mà gật đầu:“ Ừm ng...ươi ngươi tên gì còn ta là Boa Hancock”.
Emi cũng đáp lời:“ Inoue Emi, gọi ta là Emi là được”. Hancock chỉ gật đầu.
Shakky chứng kiến toàn bộ, mà vẫn chưa tin được, cứ như một bộ phim, mở đầu đánh nhau, khúc giữa thì đình chiến kể lại quá khứ, kết thúc thì ôm nhau khóc: “ E...hèm vậy Emi ngươi có cách nào để Hancock rời khỏi đây không, nới đây không phải nơi Hancock nên ở lâu”.
“ Cách thì ta có, chỉ cần Hancock lên thuyền của ta là được, dù gì hiện tại ta cũng đang rảnh đưa Hancock về cũng không phải vấn đề quá khó”.
Đăng bởi | Ak_sonowa09 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |