Ván Cờ Cao Cấp (3)
"Bộ gia nói đùa rồi, huyện gia vừa nhìn đã biết là người chính trực, sau này tám phần là sẽ được thờ phụng trong Văn Miếu, phúc tinh cao chiếu, sao có thể xảy ra chuyện được."
Tú Phát thở dài:
"… Xây tháp, chùa chúng ta thật sự không thể xây tháp nữa rồi, không hiểu sao cứ xây xong là sập."
"Đó là do chùa các ngươi thiếu đạo đức."
Người được gọi là Tiểu Yến bộ gia có vẻ rất tức giận:
"Vậy tại sao không cho ta gặp Minh Đường?"
"Chủ trì nói, huyện gia vì lo lắng cho dân chúng nên mới ngã bệnh, cần phải tĩnh dưỡng."
"Còn tĩnh dưỡng, sắp ba ngày rồi mà vẫn chưa tỉnh! Lúc trước các ngươi còn thề son sắt với ta là hai ngày là khỏi, ta tin các ngươi mới lạ!"
"Chuyện này... Tiểu tăng cũng không biết, kỳ lạ, ban ngày ban mặt sao huyện gia vẫn chưa tỉnh nhỉ, mỗi lần đến giờ cơm đều tự tỉnh dậy ăn mà."
"Cút!"
"Ái ui đau quá, Bộ gia, Bộ gia, không thể đánh người, người xưa có câu "nhất bất đả tăng, nhị bất đả sấu", tiểu tăng cả hai đều dính, đừng đánh, đừng đánh người, đánh người là tổn hại công đức..."
"Ta đánh chết ngươi!"
"…"
Tú Phát im bặt.
Cạch -
Âu Dương Nhung nghe thấy tiếng cửa phòng được đẩy ra.
"Minh Đường!"
Âu Dương Nhung nhắm chặt mắt, cảm nhận được một cơn gió ập đến, người đã tới.
Người này hẳn là Yến Vô Tuất, con trai của Huyện úy Long Thành, cũng giống như Âu Dương Nhung, vừa mới thay cha nhậm chức Bộ Tặc úy, phụ trách công việc khoái ký.
Bất quá, tuy rằng tiểu hòa thượng này có chút ồn ào, nhưng lại rất tận tâm. Ngày đó Âu Dương Nhung trượt chân rơi xuống nước, chính là hắn cùng mấy đầu bếp khác nhảy xuống cứu.
Âu Dương Nhung nhớ mang máng vài hình ảnh, đồng thời cảm giác có người đang lay cánh tay mình. Hắn tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ, điều hòa lại hơi thở.
Người bên giường dường như nhìn hắn hồi lâu, sau đó... bỗng nhiên "trần" một tiếng, rút đao xông tới.
Chết tiệt! Âu Dương Nhung nín thở, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:
Là Trường Nhạc công chúa? Hay là Vệ thị phái người đến kết liễu? Có cần phải tuyệt tình như vậy không?
"Choang!"
Ánh đao lóe lên trước giường đổ xuống như một dòng thác.
Trong không gian chật hẹp trên giường, không có chỗ nào để trốn.
Âu Dương Nhung mở to mắt, nhưng chưa kịp nhìn thấy lưỡi đao thì đã nghe thấy một tiếng quát lớn:
"Còn dám nói Minh đường không sao! Đến mức này rồi... Tên lừa trọc nhà ngươi, nhận lấy cái chết đi!"
Hắn ngẩn người, quay đầu lại.
Chỉ thấy, bóng người mặc "trang phục bộ khoái" màu xanh đen ban nãy mới đứng trước giường, lúc này đang lao về phía cái "quả trứng luộc" sáng bóng đang thò vô từ bên ngoài cửa.
"Huyện gia sao có thể xảy ra chuyện được, oan uổng quá, oan uổng quá!"
Tú Phát co giò chạy mất dạng.
"Minh đường đã tè dầm ra giường rồi, rõ ràng là bị trúng gió hoặc liệt toàn thân, vậy mà các ngươi dám nói là đang tĩnh dưỡng? Lũ chó chết!"
"A... Chuyện này... Chuyện này không thể nào, hiểu lầm rồi, chắc chắn là hiểu lầm rồi... Bộ gia, ngài hãy bỏ đạo xuống, nghe ta giải thích, nghe ta giải thích đã..."
"Có gì thì xuống dưới đó mà giải thích, nhịn ngươi đủ rồi, hôm nay nhất định phải lấy đầu chó của ngươi."
"!!!"
Nghe thấy hai người bên ngoài đang diễn "The Speed" ở hành lang, Âu Dương Nhung ngẩn người, cúi đầu nhìn tấm nệm dính nước, lúc nãy rửa tay xong, hắn còn chưa kịp lau đã chui vào chăn...
Nhưng mà, hai người các ngươi cũng thật là kỳ quặc.
Âu Dương Nhung á khẩu.
Đúng lúc hắn đang do dự có nên ra ngoài khuyên can hai người kia hay không, thì bên ngoài, giọng mừng rỡ của Tú Phát đột nhiên vang lên:
"Chủ trì, cuối cùng người cũng đến rồi! Cứu ta với..."
Chỉ thấy, trước cổng Tam Tuệ Viện có mấy người xuất hiện, hai người đi đầu là một lão tăng râu tóc bạc phơ và một phu nhân mặc váy áo lộng lẫy.
Tiểu hòa thượng Tú Phát như con khỉ, núp sau lưng lão tăng.
"Bỏ đao xuống, các ngươi đang làm gì trong sân vậy, đàn lang của ta đâu?"
Phu nhân mặc váy áo lộng lẫy là người đầu tiên bước lên, cau mày hỏi.
Phụ nhân có thân hình cao lớn, dung mạo và giọng nói cho thấy tuổi tác khoảng ba mươi, khóe miệng có nốt ruồi, khí chất toát lên vẻ uy nghiêm, nhưng lúc này, nàng ta lại có vẻ mệt mỏi phong trần như thể đã vội vã chạy một chặng đường dài vậy, mấy nha hoàn và gia đình đi theo sau cũng mang vẻ mệt mỏi tương tự.
Yến Vô Tuất không để ý đến những điều này, hắn vẫn đang trong cơn giận dữ, tay cầm đao, hùng hổ xông lên.
"Nữ Bồ tát hãy tránh ra, giao cho lão nạp xử lý."
Lão tăng bước ra, bình tĩnh chắn trước mặt phu nhân, đồng thời làm yên lòng đồ đệ phía sau.
Lão tăng mặc áo cà sa màu đen, bộ râu được chải chuốt gọn gàng, tạo cho người khác ấn tượng đầu tiên đây là một người thông thái, trầm tĩnh, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Sư phụ của Đông Lâm Tự vừa vuốt chuỗi tràng hạt, vừa nhìn tên bộ khoái đang cầm đao xông tới, nghiêm mặt nói:
"Nam mô A Di Đà Phật, Yến tiểu thí chủ bớt giận, có gì từ từ nói, trước tiên hãy bỏ đạo xuống..."
"Bỏ con mẹ nhà mày! Hôm trước, hắn còn tỉnh táo, vậy mà hôm nay lại bị các ngươi chữa cho đến mức liệt giường, tè dầm ra cả nệm, lũ đầu trọc các ngươi đừng hòng chạy thoát, ta chém chết hết!"
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 36 |