Một tháp một chung một mõ (2)
Tuy nhiên, khi hắn tràn đầy mong đợi đi đến gần chiếc mõ thì…
"Mẹ kiếp, sao vẫn còn bị khóa thế này?!"
Nhìn chiếc mõ bị đánh dấu "X" màu đỏ, Âu Dương Nhung tối sầm mặt mũi, suýt chút nữa thì hộc máu đi đời.
Hắn hít sâu một hơi, xác nhận đi xác nhận lại rất nhiều lần, cuối cùng mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật này.
Hắn xụ mặt:
Khóa vĩnh viễn đúng không, đầu thai chuyển kiếp rồi mà cũng không chịu mở khóa đúng không, muốn đối đầu với tao đúng không? Nói đi, có phải là không chơi lại nên mới chơi bẩn như vậy không?
"Cứ tưởng trên đời này không có ai có thể chờ ta mãi mãi, không ngờ lại bỏ sót ngươi – chiếc mõ cặn bã bị khóa."
Âu Dương Nhung thở dài, cảm thấy Phật Tổ thật nhỏ nhen.
Điều khiến hắn càng thêm bất mãn chính là, tại sao số công đức mà hắn vất vả lắm mới cày được trước đó lại không đi theo hắn?
Vậy là bị tịch thu tài sản phi pháp sao? Chẳng lẽ tối hôm đó, hắn đã đánh bại cả Phật Tổ sao? Hay là số công đức hiện tại là thừa kế từ hắn ở thế giới này?
Âu Dương Nhung lại nhìn dòng chữ triện nhỏ màu xanh vàng phía trên chiếc mõ bị khóa:
[Công đức: 101]
"Ôi chao, cả đời ta làm việc thiện, là chính nhân quân tử, sao lại rơi vào kết cục bi thảm thế này?"
Nhưng hắn cũng không phải là người thích oán trời trách đất, rất nhanh sau đó, hắn đã lấy lại tinh thần.
Âu Dương Nhung gật đầu, tự nhủ: "Nhưng mà, nghĩ kỹ lại thì, trước đây, nguyên chủ có thể vô tư sống đến tận khi đến huyện Long Thành… mà còn để lại cho mình từng này công đức thì cũng đã là tốt lắm rồi, phải cảm thấy may mắn vì nó không phải là số âm… Mà nói đi cũng phải nói lại, công đức có thể âm được không nhỉ, âm rồi có bị xui xẻo không?"
Hắn mỉm cười:
"Bình tĩnh, bình tĩnh, trời không tuyệt đường người…"
Âu Dương Nhung đi vòng quanh chiếc mõ mấy vòng, nhìn xung quanh không gian trống rỗng, sáng sủa, đột nhiên, hắn như nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên:
"Nếu đã bị khóa, không thể gõ được, vậy thì tiếng mõ ở Tam Tuệ Viện vừa rồi là từ đâu ra? Lúc đó, tháp công đức cũng được đánh thức… Hình như là công đức tăng lên."
"Mà lúc đó, mình đang làm gì nhỉ? Được bao bọc bởi bầu… Khụ, không phải, là đang hòa giải mối quan hệ căng thẳng giữa "bệnh nhân" và "bác sĩ", cứu Tú Phát và trụ trì."
Âu Dương Nhung đột nhiên hiểu ra:
"Mình hiểu rồi, rất đơn giản, làm việc thiện tích "đức"!"
(!) P/s: Kim thủ chỉ giống sương mù xám trong quỷ bí chi chủ
"Đàn lang ngoan, há miệng."
Chân thị vừa nhẹ nhàng khuấy thuốc, vừa đưa thìa thuốc đến bên miệng Âu Dương Nhung.
"Thẩm nương, ta tự uống được."
Âu Dương Nhung bất đắc dĩ uống một ngụm, lẩm bẩm.
Chân thị như không nghe thấy gì, tiếp tục múc thuốc, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm nay, Chân thị đã dẫn theo nha hoàn đến chăm sóc Âu Dương Nhung ăn uống, còn mời cả trụ trì của Đông Lâm tự đến bắt mạch, kiểm tra cho hắn.
Ban đầu, Âu Dương Nhung định nhân hôm nay xuống núi rời chùa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Chân thị, chắc chắn nàng sẽ không để hắn rời đi nếu chưa khỏe mạnh.
Âu Dương Nhung nhíu mày.
Lúc này, nha hoàn xinh đẹp tên là Bán Tế đi theo Chân thị đã mời hai sư đồ trụ trì đến khám bệnh, vào từ sảnh trước.
"Đại sư, hôm nay hình như đàn lang của ta không được khỏe, ngươi mau xem thử có phải bệnh tình tái phát không."
Chân thị cau mày lo lắng.
Âu Dương Nhung muốn nói lại thôi, bị người khác xem như trẻ con mà đút cho ăn, có thể ăn ngon được mới là lạ.
"Nữ Bồ tát đừng lo lắng, sắc mặt của lệnh điệt rất tốt, lão nạp bắt mạch lại một lần nữa xem sao."
"Vậy thì làm phiền đại sư rồi."
Chân thị lại quay đầu nói với Âu Dương Nhung:
"Y thuật của trụ trì nổi tiếng khắp mấy huyện lân cận, ngay cả y quan ở y thự trong thành cũng chưa chắc đã sánh bằng. Lần này cũng nhờ trụ trì ra tay cứu giúp, ngươi mới qua khỏi. Lời thẩm nói ngươi có thể không nghe, nhưng lời của trụ trì đã cứu mạng ngươi, thì nhất định phải nghe đấy."
Lão tăng sờ râu mỉm cười, ung dung ngồi xuống, mắt nhìn xuống, tay bắt mạch cho Âu Dương Nhung đang dựa vào gối đầu giường.
Âu Dương Nhung quay đầu nhìn, vị trụ trì của Đông Lâm tự này quả thật có phong thái của một vị cao tăng đắc đạo.
"Xin hỏi đại sư xưng hô thế nào?"
"Lão nạp Thiện Đạo (thích giảng đạo lý)…"
Âu Dương Nhung nghiêng tai chờ đợi, nhưng đợi mãi cũng không thấy hắn nói tiếp, hắn ngẩn người, ấp úng:
"Hå?"
Tú Phát đang đứng bưng hòm thuốc bên cạnh lên tiếng:
"Thiện Đạo là pháp danh của sư phụ."
Âu Dương Nhung bừng tỉnh, ho khan một tiếng, nói:
"Thì ra là Thiện Đạo đại sư, thất kính, thất kính."
Nhưng trong lòng, hắn lại không ngừng oán thầm, đám hòa thượng ở Đông Lâm tự các người toàn lấy mấy cái pháp hiệu gì thế này, có đứng đắn một chút được không?
Thiện Đạo đại sư mỉm cười bổ sung:
"Nhưng mà, lão nạp cũng rất giỏi khai sáng cho người khác, nếu Minh đường có gì khúc mắc trong cuộc sống, hoặc có gì không hiểu về Phật pháp, thì cứ đến tìm lão nạp, bất cứ lúc nào cũng được."
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 23 |