Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu sư muội thật không coi ta là người ngoài (2)

Phiên bản Dịch · 1084 chữ

Hơn nữa, có thể nhìn ra, tiểu sư muội thường quấn ngực rất chặt, nàng rất chú ý đến chuyện này, cố định rất tốt. bởi vì bình thường, khi nàng hành động, lớp vải trước ngực cũng không có gợn sóng nào quá mức khoa trương.

"Sư huynh đang xem gì vậy?"

Âu Dương Nhung hơi hoảng hốt, nhưng ngay sau đó, hắn nhanh chóng phản ứng lại, hình như nàng không phải đang hỏi chuyện này.

"Là sổ sách thu chi tài chính của huyện nha Long Thành trong hai năm qua và tình hình nộp thuế của một số phú hộ."

Vị đại sư huynh chính nhân quân tử nào đó nghiêm mặt nói.

"Ồ."

Tạ Lệnh Khương gật đầu, sau đó, nàng đưa tay ra lấy một miếng bánh, nhân tiện cũng hơi cúi người xuống, tò mò nhìn vào cuốn sổ sách trên bàn của Âu Dương Nhung.

Dường như gần đây, nàng rất hứng thú với tất cả mọi chuyện của vị sư huynh này, không biết có phải là vì khí của hắn hay không.

"Vậy sư huynh phát hiện ra được gì không?"

Âu Dương Nhung gật đầu, chỉ vào một chỗ, nói:

"Nửa đầu năm nay, ngân khố của huyện nha huyện Long Thành chỉ có hơn năm mươi quan tiền. Nhưng mà, chi tiêu lại lên đến hơn hai nghìn quan. Năm ngoái cũng vậy, ngân khố chỉ còn lại hơn bốn mươi quan tiền…"

Tạ Lệnh Khương càng nghe càng nhíu mày:

"Như vậy chẳng phải là thu chi hàng năm đều vừa vặn, không còn lại bao nhiêu sao? Trùng hợp như vậy sao?"

Âu Dương Nhung liếc nhìn đám thư lại, nha dịch đang đi qua đi lại bên ngoài, nói:

"Hơn nữa, mỗi một khoản chi tiêu hàng năm đều được ghi chép rất chi tiết, tỉ mỉ, ngay cả việc đầu năm, huyện nha cần phải dán bao nhiêu tranh Tết, câu đối cũng được ghi chép rõ ràng… nếu như ngươi chịu khó tính toán một chút, thì số tiền đó đúng là đã được chi tiêu hết, không có gì sai sót cả."

Tạ Lệnh Khương càng nhíu mày sâu hơn.

Âu Dương Nhung mỉm cười, nói:

"Chuyện này, trước tiên cứ gác lại đã."

huyện lệnh trẻ tuổi tiện tay khép cuốn sổ sách về tài chính lại, ném sang một bên, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau đó, hắn lắc chiếc chuông trên bàn, một lúc sau, có mấy thư lại cung kính bước vào, hắn bảo bọn họ cất sổ sách tài chính kia đi.

Đợi đám thư lại rời đi, Âu Dương Nhung tỏ vẻ thản nhiên, nhưng Tạ Lệnh Khương nhịn không được, hỏi:

"Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy ư? Không điều tra nha môn một lượt sao?"

Hắn thản nhiên, đáp:

"Chuyện này tạm thời cứ gác lại đã. Bây giờ, chúng ta có chuyện quan trọng hơn."

Âu Dương Nhung chỉ vào cuốn sổ sách dày cộp về thuế má của Long Thành, đây mới là trọng tâm của ngày hôm nay.

Tạ Lệnh Khương im lặng một lúc, sau đó, nàng khẽ gật đầu, cúi đầu xem cuốn sổ sách còn lại trên bàn, dường như nàng muốn biết mục đích của Âu Dương Nhung, đến nỗi, nàng còn quên cả ăn bánh.

Cùng lúc đó, do quá tập trung, nên nàng vô thức nghiêng người về phía trước…

Người đẹp đến gần, Âu Dương Nhung vốn định ăn thử một miếng bánh, nhưng lại ngửi thấy mùi hương thơm ngát, còn thơm hơn cả bánh ngọt.

Tuy biết tiểu sư muội không cố ý, nhưng hắn vẫn lặng lẽ tránh đi, nhường chỗ cho nàng.

Âu Dương Nhung cầm một miếng bánh, cắn một miếng, thầm nghĩ:

"Tiểu sư muội thật sự không coi mình là người ngoài."

Nàng không hề đề phòng vị sư huynh chính nhân quân tử này… Cảm giác được sự tin tưởng của sư muội khiến cho hắn cảm thấy rất vui, hắn thầm quyết tâm, sau này nhất định phải kiềm chế bản thân hơn.

Nhưng mà, Âu Dương Nhung bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện, có đôi khi, ánh mắt của hắn lạc đường, vô tình nhìn chỗ không nên nhìn, nhưng hình như bản thân cũng không bị trừ điểm công đức, không biết có phải là do đối phương không phát hiện ra hay không… Nghĩ đến đây, hắn không khỏi tò mò, quay đầu lại nhìn thử.

Đúng lúc này, đùng một tiếng, tiếng mõ trầm đục vang lên bên tai hắn.

Trừ một điểm công đức.

Còn chưa kịp tức giận, Âu Dương Nhung đã thấy Tạ Lệnh Khương vừa rồi còn đang nghiêng người chăm chú xem sổ sách, đột nhiên đứng bật dậy, tay trái cầm bánh, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, nàng quay lưng về phía hắn, vội vàng đi ra cửa.

Nói vội vàng thì không bằng nói là bỏ chạy.

Nhưng mà, Âu Dương Nhung vẫn tinh mắt nhìn thấy, phần da thịt trắng nõn lộ ra sau gáy và bên tai tiểu sư muội đã đỏ ửng lên, giống như lá phong bị gió xuân thổi qua.

Tuy nhiên, dường như vị quý nữ Tạ thị này đang định chuồn lẹ này đã nhận ra điều gì đó, khi đi đến cửa, nàng vội vàng dừng bước, giả vờ như đang đứng ngắm cảnh. Nàng ta quay lưng về phía tên sư huynh hỗn đản kia, lắc đầu, nhìn trái, nhìn phải, một lúc sau, tuy không nhìn thấy biểu cảm của nàng, nhưng Âu Dương Nhung nghe thấy nàng hạ giọng, nói: Trong phòng ngột ngạt quá… ta… ta ra ngoài hóng gió một chút, sau đó bóng dáng xinh đẹp của nàng ta biến mất ở cửa.

Tiểu sư muội cầm bánh bỏ chạy rồi.

"…"

Trong phòng chỉ còn lại Âu Dương Nhung với vẻ mặt muốn nói lại thôi… chuyện này, có thể nghe ta giải thích không?

"Xong rồi, hình tượng chính nhân quân tử trong lòng tiểu sư muội tiêu tan rồi."

Vị sư huynh nào đó đau khổ nghĩ.

Có điều… tuy là hiểu lầm, nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn thật sự không ngờ, tiểu sư muội ngày thường nghiêm túc, cổ hủ, lúc nào cũng ra vẻ đứng đắn, vậy mà khi thẹn thùng đỏ mặt, nàng lại trông rất đáng yêu.

Bạn đang đọc Cái Gì A Quân Tử Cũng Phòng À (Dịch) của Dương Tiểu Nhung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.