Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo mạch Phương thuật sĩ thần tiên

Phiên bản Dịch · 1008 chữ

Thôi được rồi, không giả vờ nữa, kỳ thực, hắn là hot boy của lớp, đương nhiên là hắn rất nhớ khoảng thời gian đó, nhớ những cô gái đỏ mặt khi nói chuyện với hắn, nhớ những người bạn cùng phòng cùng hắn thức đêm cày game, nhậu nhẹt.

Thế nhưng, gia đình và bạn bè của hắn lại không hài lòng, bọn họ cảm thấy với tài năng của hắn, đáng lẽ ra, hắn phải vào một trường đại học tốt hơn, đáng tiếc là hắn đã tự hủy hoại bản thân.

Âu Dương Nhung hoàn toàn không đồng ý với những lời chê bai cuộc sống đại học của hắn, có lẽ là do lòng tự trọng quá cao, cũng có thể là do bị ánh mắt thất vọng của một ai đó làm tổn thương, hắn quyết tâm thi lên nghiên cứu sinh, hắn muốn thi đỗ vào một ngôi trường khiến cho tất cả bọn họ phải ngậm mồm.

Chẳng qua là học tập mà thôi, một mô thức đơn giản của cuộc sống.

Có đôi khi, con người ta sống trên đời chỉ là vì muốn chứng minh bản thân.

Còn bây giờ huyện lệnh Âu Dương Nhung đang muốn tịch biên gia sản, cũng muốn tranh một khẩu khí tên là công đạo.

Gần đây hắn phát hiện ra, ánh mắt mà những người dân nghèo khổ ở trại cứu tế ngoại ô dành cho hắn hoàn toàn trái ngược với ánh mắt của người nhà và bạn bè ở kiếp trước.

Đó là ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Bọn họ dường như rất tin tưởng vị huyện lệnh củ cải hay lo chuyện bao đồng này.

Nhưng Âu Dương Nhung lại cảm thấy, kỳ thực, hắn cũng không giúp được gì nhiều cho bọn họ, số gạo hắn phát mỗi ngày cũng không đủ no, chỉ đủ để lấp đầy dạ dày, những căn lều hắn dựng lên cũng chỉ có thể che mưa, che gió, chứ không thể sưởi ấm.

Còn nhà cửa, ruộng vườn, hay thậm chí là người thân, bọn họ đều đã mất.

Bọn họ đã mất quá nhiều, Âu Dương Nhung chỉ cho bọn họ một vài thứ để duy trì sự sống mà thôi.

Tại sao bọn họ lại biết ơn hẳn như vậy?

Hình như là vì… rốt cuộc cũng có một kẻ thống trị coi bọn họ là người.

Nghĩ thông suốt được điểm này, trong lòng Âu Dương Nhung như có một ngọn lửa bùng lên, không cách nào dập tắt được.

Trong đại sảnh tối om, Âu Dương Nhung dù cố cách mấy không tài nào ngủ được, hắn bèn xuống giường, khoác thêm một chiếc áo đơn, sau đó đi đến Đông khố.

Đêm nay là đêm trăng khuyết, ánh trăng có phần ảm đạm.

Nhưng Đông khố lại được hàng trăm ngọn đuốc chiếu sáng rực rỡ.

Tần đô úy tay chống đao, đứng canh gác trước cửa, bốn phía đều có binh lính canh giữ cẩn mật, ở một nơi không xa, còn có lính gác đang ẩn nấp, tay cầm cung tên đề phòng bất trắc.

Trong Đông khố, lão Thôi đang dẫn dắt đám thư lại kiểm tra sổ sách.

Tạ Lệnh Khương kéo một chiếc ghế đẩu đến đặt trước cửa, nàng ngồi ngay ngắn, cằm hơi ngẩng lên, tay ôm kiếm, nhìn thẳng về phía trước.

Bên trong, bên ngoài đều được bảo vệ nghiêm ngặt.

Ngoại trừ tiếng bàn tính lách cách của đám thư lại, cả không gian yên tĩnh đến lạ thường, có vẻ như mọi chuyện đều rất bình an.

Âu Dương Nhung thở phào nhẹ nhõm, hắn đi dạo một vòng, chào hỏi mọi người, sau đó hỏi thăm tiến độ công việc.

Hắn còn kiểm tra những thùng nước giếng được chuẩn bị sẵn trong sân, để phòng ngừa trường hợp có kẻ nào đó liều lĩnh phóng hỏa.

Có điều, trong Đông khố có nhiều sổ sách như vậy, không thể nào đốt hết mà không bị phát hiện ra, con đường này đã bị hắn chặn đứng rồi.

Âu Dương Nhung thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn trời, lúc này là canh ba, trời đã khuya lắm rồi, hắn suy nghĩ một lúc rồi quay trở về công đường để nghỉ ngơi, ngày mai, sau khi kiểm tra xong sổ sách, hắn còn có việc quan trọng phải làm.

Thế nhưng, hắn vừa mới quay về thì đã gặp được Bán Tế ở trước cửa công đường.

Vị Tân La tỳ này đang đội nón che mặt, hai tay bưng hộp thức ăn, vui vẻ chạy đến, bẩm:

"Lang quân, nương tử bảo nô tỳ mang chút điểm tâm khuya đến cho ngài."

Âu Dương Nhung nhìn Bán Tế, gật đầu, nói:

"Vất vả cho ngươi rồi. Thẩm nương có chuyện gì không?"

"Không có gì ạ, ở Mai Lộc uyển rất tốt, nương tử chỉ hơi lo lắng cho ngài thôi."

"Không có chuyện gì là tốt rồi, ta không đói."

Âu Dương Nhung lắc đầu, hắn mở hộp thức ăn ra, cúi đầu kiểm tra một lượt, sau đó đưa cho mấy tên nha dịch đi cùng Bán Tế.

"Đưa nàng về Mai Lộc uyển. Còn nữa, mang số thức ăn này đến Đông khố cho lão Thôi và Tạ sư muội, nói với bọn họ, nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút cũng được, không cần phải gấp gáp."

"Vâng, đại nhân."

Đám nha dịch dẫn Bán Tế đang tiếc nuối rời đi, Âu Dương Nhung động viên đám binh lính đang canh gác bên ngoài, rồi quay trở lại công đường.

Lần này, hắn không nằm xuống nghỉ ngơi nữa mà thổi tắt đèn, ngồi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Thật ra, công đường cách Đông khố không xa cũng được canh phòng cẩn mật, trong sân có rất nhiều bẫy rập, trên mái nhà cũng có người canh gác, chỉ chờ có kẻ nào đó manh động.

Bạn đang đọc Cái Gì A Quân Tử Cũng Phòng À (Dịch) của Dương Tiểu Nhung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.