Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đang vượng

Phiên bản Dịch · 907 chữ

Nhược Chu phối hợp động tác "Răng rắc" một chút, dọa mấy đứa nhỏ nhảy dựng.

Nhược Thủy: “Cái này coi như nhẹ, có vài người thua sạch gia sản trong nhà, thiếu bạc sòng bạc không trả, còn bị đánh gãy chân, người một nhà đều phải rời quê hương xa xứ! Cho nên khi các ngươi trưởng thành thì nhớ kỹ không thể đụng vào đánh bạc!”

Mấy đứa nhỏ vội vàng gật đầu.

Nhược Bạc: “Ta nghe Cẩu Tử nói trước kia Tam bá nương còn trộm bạc trong nhà đi đánh bạc, bị cha nàng cầm đao đuổi theo muốn chém chết nàng!”

“Tam bá nương còn có thể trộm bạc?” Nhược Huyên nghĩ đến tướng mạo Triệu thị gần đây phá tài.

“Thường xuyên! Nàng thường xuyên bởi vì trộm bạc mà bị cha nàng đuổi đánh! Bất quá cha nàng cũng thích đánh bạc thành tính, cả nhà bọn họ đều thích đánh bạc.”

“Vậy bạc nhà chúng ta phải cất kỹ một chút.” Nhược Huyên nói.

“Đương nhiên, bà nội đã sớm nhắc nhở mọi người rồi.”

……

Trong sòng bạc, Triệu thị cũng nhìn thấy đám Nhược Thủy, nàng nhanh chóng trốn đi.

Chờ Nhược Thủy đẩy xe đẩy đi xa, nàng mới đi ra khỏi sòng bạc, nàng muốn nhìn xem trên xe đẩy có những thứ gì, vừa rồi nàng nhìn lướt qua thì tràn đầy một xe đẩy đồ vật!

Triệu thị từ xa nhìn từng hộp gấm màu sắc rực rỡ trên xe đẩy, cả một xe đầy đồ đạc thì sợ ngây người.

Nhược Thủy hôm nay vào thành bán thứ gì, kiếm được nhiều bạc như vậy?

Những hộp gấm kia vừa nhìn cũng rất quý giá, bên trong cũng không biết chứa thứ gì!

Trong lòng Triệu thị tựa như bị mèo cào, rất muốn quay về Nhược gia nhìn xem, nhưng nàng lại sợ Nhược Hà bắt nàng đi khám đại phu.

Ngay khi nàng đang do dự có nên chạy về nhà hay không, một người đàn ông ở trong sòng bạc hô lớn: “Bà mập, đặt cược rồi, bà còn không xuống được?”

Triệu thị vội vàng trả lời: “Xuống! Sao không xuống? Lão nương vận may vừa vặn!”

Sáng sớm hôm nay nàng giúp cha bán thịt heo, vụng trộm lấy mấy chục văn tiền, bán xong thịt heo liền chạy tới sòng bạc, chơi vài vòng liền kiếm lời gần trăm văn.

Đang vượng!

Triệu thị lập tức chạy về sòng bạc, hộp gấm gì cũng bị nàng vứt ra sau đầu.

Những thứ hộp gấm kia thì có thể chờ lúc thắng bạc xong lại lén lút trở về xem sao!

Nàng chỉ muốn thắng đủ một ngàn văn liền trở về, liền đem hơn một trăm văn trên tay đặt lớn hết.

Kết quả ván này mở nhỏ, toàn bộ tiền đều thua sạch!

Triệu thị cảm thấy xui xẻo: “Nhất định là gặp phải người xui xẻo của Nhược gia! Hại ta đều thua!”

Nàng vừa mắng chửi vừa đi ra ngoài.

Lúc này có một người đàn ông đi tới bên cạnh nàng: “Bà mập, vận may không tệ, có muốn mượn mấy lượng bạc để lật ngược tình thế?”

Triệu thị đang muốn cự tuyệt, nàng cũng biết bạc của sòng bạc không thể tùy tiện mượn, nàng cũng không có bạc trả.

Bình thường nàng đều là thua sạch liền đi.

Đối phương lưu ý Triệu thị đã lâu, là kẻ thật sự thích đánh bạc thành tính, loại này không cứu được, mỗi ngày cứ lưu luyến các sòng bạc, tiếp tục khuyên nhủ: “Ngươi xem, người nọ mượn của ta năm lượng, hiện tại đã thắng mười lượng. Cho ngươi mượn năm lượng bạc, ta không thu lãi của ngươi trong năm ngày, trong vòng năm ngày, chỉ cần ngươi thắng, thì trả ta năm lượng là được. ”

Năm ngày không thu lãi? Triệu thị liền động tâm!

Nàng nghĩ đến những chiếc hộp gấm vừa rồi của Nhược Thủy, còn có ngày đó không phải Nhược Xuyên kiếm được năm lượng bạc sao?

Cho dù thua, trong vòng năm ngày, nàng cũng không đến mức không có bạc trả.

Nam nhân kia thấy ý động của nàng lập tức lại thuyết phục một chút, Triệu thị liền nhịn không được tiếp nhận năm lượng bạc của đối phương, đặt cược trên giấy nợ, lần nữa xoay người gia nhập một bàn cược!

“Đặt cược, đặt cược! Mọi người tranh thủ thời gian mua a......”

...

Nhược Thủy mua cho mấy đứa nhỏ hai cái kẹo hình người, Nhược Huyên cuối cùng cũng ăn được kẹo hình thỏ cùng dê núi mà nàng tâm tâm niệm niệm.

Nhược Huyên cắn miếng đầu tiên liền cắn rớt miệng thỏ, lại đi gặm miệng dê núi.

Cái miệng nhỏ dùng sức nhai, giống hệt như lúc thỏ và dê ăn cỏ.

Tiểu bộ dáng hung dữ!

Vài huynh đệ: “.”

Vì sao mỗi lần Huyên Bảo ăn thỏ và dê đều đặc biệt hung ác?

Kiếp trước thỏ và dê sẽ không đắc tội với nàng chứ?

Huyên Bảo thấy các ca ca đều nhìn nàng, không khỏi hỏi: “Sao ca ca không ăn?”

Nói xong Huyên Bảo liền cắn một miếng đầu của thỏ đường.

“Ăn, ăn cái này!” Mấy người liền cúi đầu nghiên cứu làm sao cắn kẹo.

Bạn đang đọc Cẩm Tú Nông Môn Tiểu Phúc Nữ (Dịch) của Tiệm Tiến Đạm Xuất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoangYen1990
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.