Tuyệt Vọng và Ánh Sáng Từ Cánh Cổng
Mỗi ngày của tôi đều bắt đầu giống nhau: tiếng chuông báo thức vang lên, nhưng tôi nằm ì trong căn phòng chật chội. Ánh sáng nhợt nhạt len lỏi qua tấm rèm không kéo kín chẳng thể làm tôi thấy khá hơn. Hà Nội bên ngoài lúc nào cũng náo nhiệt, nhưng với tôi, nó chẳng khác gì một cái lồng không lối thoát.
Tôi là Flaqis, một học sinh cấp 3. Thực tế thì tôi không hẳn là một người tệ, nhưng áp lực từ gia đình, trường học và cả xã hội khiến tôi chẳng còn muốn cố gắng. Cái cảm giác chán nản, bị ép buộc và bất lực, nó như muốn nuốt chửng tôi mỗi ngày.
Một buổi tối, trong cơn tuyệt vọng, tôi bật máy tính lên, lang thang trên mạng như thường lệ. Tôi không biết mình đã đi bao xa trong những trang web ẩn danh, chỉ nhớ là lướt mãi đến khi thấy một bài viết kỳ lạ:
“Cách mở cánh cổng dẫn đến thế giới khác – Chỉ dành cho kẻ sẵn sàng từ bỏ mọi thứ.”
Tôi bật cười nhạt. Trò đùa rẻ tiền, phải không? Nhưng kỳ lạ là tôi không thể rời mắt khỏi bài viết.
“Cánh cổng chỉ mở ra với kẻ không còn ràng buộc với thế giới này. Nhưng hãy nhớ, máu là chìa khóa, và sẽ không có đường quay lại.”
Những dòng chữ ấy găm thẳng vào đầu tôi. "Không đường quay lại." Nghe như một lời mời.
Tôi đọc kỹ bài viết. Nghi thức rất phức tạp, nhưng có vẻ… hợp lý đến đáng sợ. Những chi tiết về vòng tròn, máu, và thời gian cụ thể—tất cả đều được trình bày rõ ràng. Tôi quyết định thử. Nếu thất bại, ít nhất tôi cũng có điều gì đó để nhớ, thay vì sự trống rỗng này.
Tôi dành cả tuần sau đó để chuẩn bị. Tôi không phải kiểu người bất cẩn. Nếu đã làm, tôi sẽ làm đến cùng.
Hành trang của tôi gồm một hộp thiếc đầy lương khô mua từ tiệm tạp hóa gần nhà, một bình nước lớn 3 lít, và một khẩu súng hoa cải tôi phải cất công lặn lội xuống Hải Phòng để mua chui. Đạn đủ cho 30 phát bắn, được gói cẩn thận trong một chiếc hộp nhỏ.
Tôi còn mua ba con dao bếp rẻ tiền từ tiệm gần nhà và nhét thêm một con dao đa năng vào ba lô. Một xấp tài liệu dày cộp về sinh tồn, chế tạo dụng cụ, vũ khí hiện đại, và những thứ tôi tải xuống từ internet cũng được cuộn chặt, nhét vào ba lô.
Ngoài ra, tôi còn mang theo thuốc giảm đau—phòng trường hợp cần thiết.
Còn về nghi thức, bài viết yêu cầu máu người. Tôi không đến mức dùng chính mình để thử. Sau vài đêm suy nghĩ, tôi đã "nhảy" một ít máu từ bệnh viện gần nhà. Thật may, việc lấy trộm máu không khó như tôi tưởng.
Đúng nửa đêm, tôi đứng ở ngõ nhỏ gần khu phố cổ. Không gian xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh đèn vàng lờ mờ hắt xuống từ cột điện. Mặt đất ẩm ướt, lạnh lẽo dưới chân. Tôi hít một hơi sâu, cảm nhận bàn tay mình đang run lên vì căng thẳng.
Chiếc ba lô nặng nề nằm bên cạnh, bên trong là tất cả những gì tôi chuẩn bị. Tôi ngồi xổm xuống, mở nó ra, lấy từng thứ cần thiết: phấn trắng, máu, và một tờ giấy ghi chi tiết nghi thức.
Tôi bắt đầu vẽ vòng tròn ma thuật, từng đường nét uốn lượn một cách cẩn thận. Phần cuối cùng là đổ máu. Tôi lấy một ống máu ra, rót từng giọt lên giữa vòng tròn.
“Được rồi, tiếp theo là đọc câu thần chú,” tôi tự nói với bản thân.
Lời thần chú lạ lẫm trượt qua môi tôi, từng âm tiết lạ tai vang vọng giữa con ngõ hẹp.
Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển nhẹ.
Tôi lùi lại, tim đập thình thịch. Luồng gió lạnh từ đâu đó thổi qua, cuốn tung những chiếc lá khô xung quanh. Một ánh sáng xanh nhạt lóe lên từ vòng tròn, mờ dần rồi sáng rực lên như mặt trời nhỏ.
“Không thể nào...” Tôi lẩm bẩm, đôi mắt mở to.
Trước mặt tôi, một cánh cổng dần hiện ra, như được rút ra từ hư không. Nó tỏa ánh sáng xanh rực rỡ, huyền bí và siêu thực. Ánh sáng mạnh đến mức tôi phải nhắm chặt mắt lại.
Khi ánh sáng dịu đi, tôi chầm chậm mở mắt ra. Cánh cổng đứng đó, xoay nhẹ như một dòng chảy không ngừng, mời gọi.
Tôi tiến tới, trái tim đập mạnh như muốn nổ tung. Nhưng bất ngờ, cánh cổng rung lắc dữ dội. Luồng sáng phóng ra mạnh hơn, khiến tôi mất thăng bằng, suýt ngã ngửa ra sau.
“Chết tiệt!” Tôi rít lên, tay bám lấy khẩu súng bên cạnh để giữ thăng bằng.
Ánh sáng xanh dường như nói với tôi: “Cơ hội chỉ đến một lần. Hãy bước qua.”
Tôi nhìn nó, rồi nhìn lại con ngõ nhỏ quen thuộc. "Không còn gì ở đây để mình lưu luyến nữa," tôi nghĩ, cầm chặt khẩu súng trong tay.
Tôi bước qua cánh cổng, một bước, rồi hai bước. Cảm giác lành lạnh, như lạc vào hư không. Khi ánh sáng bao phủ lấy tôi, tôi chỉ kịp nghĩ một điều:
“Đây là nơi bắt đầu lại tất cả.”
Đăng bởi | Flaqis |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |