Áp tiêu
Thiên Ma điện ngã xuống, Ngũ châu mất đi cân bằng, loạn lạc vô cùng. Cơ hồ chém giết liên tục, một ngày có không biết có bao nhiêu tông phái diệt môn.
Hắc Phong trại cùng Đường Môn vốn là hai thế lực lớn trong Thiên Thủy quận, trên đầu có Hỏa Lôi cung chống đỡ, đáng tiếc Hỏa Lôi cung tham gia tranh đấu bên trong Triệu quốc thất bại, thực lực đại giảm. Hắc Phong trại cùng Đường Môn lập tức bị Thanh Sơn phái, Hoàng Phong cốc cùng Toàn Chân giáo vây công tiêu diệt, chia cắt tài nguyên.
Cha mẹ Dương Kỳ mất từ nhỏ, chỉ có một cái huynh trưởng. Huynh trưởng gia nhập Thanh Sơn phái, học được chút công phu, nuôi sống Dương Kỳ lớn lên, đáng tiếc cũng mất mạng từ nhiều năm trước.
Dương Kỳ dựa theo gia sản huynh trưởng để lại, một ít bạc vụn cùng Thanh Sơn kiếm quyết, tu tập võ công hai năm mới đại thành, thành công gia nhập ngoại môn Thanh Sơn phái.
Ngay cả huynh trưởng hắn năm đó bình thường, đại thành Thanh Sơn kiếm quyết cũng chỉ cần một năm. Có thể nói rằng tư chất của Dương Kỳ quá mức kém cỏi.
Gia nhập ngoại môn Thanh Sơn phái, là loại tốt thí đi đầu, chiến dịch liên miên không dứt, chết chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng Dương Kỳ không có lựa chọn, không có một điểm thực lực là chết càng nhanh hơn.
Cảnh giới võ giả trong thời kỳ này cơ bản chia làm cửu phẩm. Phẩm cấp càng cao lại càng mạnh.
Dương Kỳ hiện tại thành công bước vào Huyết Ma chân kinh tầng thứ nhất. Không những nhập phẩm trở thành võ giả, thậm chí thực lực đại tăng nhảy lên tam phẩm võ giả.
Mới chỉ là Huyết Ma chân kinh tầng một liền đã thành tam phẩm võ giả, nếu đạt đến tầng tám như Cực âm lão tổ, rốt cục còn kinh khủng đến độ nào, chẳng trách năm xưa lại có thể một người hùng bá toàn bộ ngũ châu, thống trị thế gian.
Mà Thanh Phong đạo nhân, môn chủ Thanh Sơn phái hiện tại cũng mới tam phẩm võ giả mà thôi, Dương Kỳ một bước trực tiếp ngang hàng, không khỏi khiến cho hắn lâng lâng, tâm lý bành trướng cực độ.
Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại, Huyết Ma chân kinh vốn là chủ tu công pháp của Hoàng Tuyền Đồ, lại kiêm cả nội ngoại công, không phải võ công tầm thường có thể so sánh, ngoại trừ kinh nghiệm chiến đấu của Dương Kỳ chưa nhiều, nhưng nếu chỉ đọ thực lực, sợ là vài ba cái Thanh Phong đạo nhân mới đủ để sánh với hắn.
Chỉ có một nhược điểm duy nhất, Dương Kỳ phải liên tục cung cấp năng lượng cho Hoàng Tuyền Đồ, có lẽ đây mới là lý do khiến Cực âm lão tổ từ bỏ nó.
Càng nghĩ Dương Kỳ càng thấy kinh hãi, Hoàng Tuyền Đồ là chí bảo thế gian, Cực âm lão tổ lại có thể thoát khỏi nô dịch của nó, đây rốt cục là thiên phú đáng sợ đến độ nào?
-Thịch! Thịch!
Trái tim Dương Kỳ đột nhiên đập liên hồi, Hoàng Tuyền Đồ truyền đến cảm giác khát máu, lại yêu cầu đòi hấp thu năng lượng.
Dương Kỳ cực kỳ bất đắc dĩ, cố gắng trấn áp xuống cảm giác này. Hắn vừa mới hấp thu mười viên Dưỡng Khí đan, tiêu hao hết chiến công, gia sản trước đó cũng đã bán sạch mua thuốc cùng đan dược, hiện tại chỉ còn lại thân thể cùng một căn phòng trống do Thanh Sơn phái cấp cho, thật là không đào đâu ra thức ăn cho Hoàng Tuyền Đồ.
Cũng may cảm giác này không kéo dài bao lâu, Hoàng Tuyền Đồ trở về bình thường, để cho Dương Kỳ nhẹ nhõm thở ra.
Tuy là tạm thời không sao, nhưng Dương Kỳ lo lắng không tan, hắn biết Hoàng Tuyền Đồ đang nhắc nhở mình, mau nhanh chóng bổ sung năng lượng cho nó.
Xem ra mình chỉ còn cách đi cướp đoạt tài nguyên của người khác, dù đã là tam phẩm võ giả nhưng làm như vậy cũng quá nguy hiểm, với sức ăn cùa Hoàng Tuyền Đồ, chút thực lực ấy hiển nhiên không đủ, chưa kể đến thiên phú mình kém cỏi.
Năm xưa Thiên Ma điện cao thủ như mây, chí bảo Hoàng Tuyền Đồ cùng trận, vẫn không tránh khỏi kết cục diệt vong.
Dương Kỳ cùng thiên hạ là địch hiển nhiên có đến một trăm cái mạng cũng không đủ.
Hắn đang suy tính, có lẽ mình phải đi theo lộ tuyến ngụy quân tử, có thời cơ liền đoạt bảo, ở thời đại loạn lạc như vậy, hẳn là dễ làm, không người rảnh đi điều tra tường tận.
Dương Kỳ một đêm không dám ngủ, tĩnh tọa tu luyện ổn định cảnh giới. Trời vừa sáng lập tức rời khỏi Thanh Sơn phái, tiến vào trong Uyển Thành nghe ngóng một chút tin tức.
Trở thành tam phẩm võ giả, Dương Kỳ nhảy vọt về tố chất thân thể, sức mạnh to lớn, có thể bôn chạy như dã thú, một đêm không ngủ không coi vào đâu, chỉ là một cái đệ tử ngoại môn trẻ tuổi của môn phái nhỏ đã là cao thủ tam phẩm quá mức kinh thế, Dương Kỳ vẫn là dùng ngựa đi đường che giấu, tránh gây nên dị dạng.
Không quên đổi một bộ quần áo mới, lén trộm chút bạc làm lộ phí từ ngân khố, hình dạng cũng coi như ra dáng một cái thiếu hiệp hành tẩu giang hồ.
Cưỡi ngựa gần nửa ngày trời, Dương Kỳ đến trước cửa Uyển Thành, đưa ra chút bạc vụn cho binh sĩ thủ thành làm phí, sau đó trực tiếp vào trong.
Uyển Thành thuộc quản lý của phái Côn Luân, không đứng chung một chỗ với Thanh Sơn phái, Hoàng Phong cốc, cùng Toàn Chân giáo. Dương Kỳ muốn vào thành hiển nhiên không là ngoại lệ.
Đi đến trước một tửu lâu, Dương Kỳ tùy tiện tìm một bàn trống ngồi xuống.
Tửu lâu này không lớn, chỉ có hai tầng. Quan khách không nhiều.
Vừa thấy Dương Kỳ ngồi xuống, tiểu nhị lập tức chạy đến tươi cười chào hỏi.
-Khách quan muốn dùng cái gì, chỗ chúng ta…
-Có cái gì đặc sắc liền đem hết lên đây.
Dương Kỳ không rảnh nghe hắn nỏi nhảm, lập tức ngắt lời.
-Vâng, lên ngay đây thưa khách quan. Bàn số sáu, lên toàn bộ thực đơn, nhanh lên!!
Tiểu nhị tươi cười càng đậm, biết mình gặp phải cái khách sộp, cung kính nói. Sau đấy quay mặt hét lớn hướng vào trong bếp thúc dục.
Quả nhiên chưa đầy vài phút sau, trên bàn Dương Kỳ chồng chất món ngon. Thức ăn mùi vị quả thật không tệ, nhưng nghĩ đến tiếp theo không biết phải làm gì, tâm tình không khỏi có vài phần nghĩ nhiều, nhất thời cũng không có gì thèm ăn.
Lúc này, ngoài tửu lâu lại đi vào hai người.
Hai người này đều là thanh niên, trên người ăn mặc trang phục nội môn của phái Côn Luân.
-Nhất phẩm võ giả trung kỳ.
Dương Kỳ có Hoàng Tuyền Đồ phụ thể, ánh mắt sắc bén, hiển nhiên lập tức nhìn ra thực lực đối phương.
Một người trong đó dáng người tương đối thấp bé thư sinh, nhưng thực lực hùng hậu, mơ hồ chuẩn bị bước vào nhất phẩm võ giả hậu kỳ.
Mà thanh niên vóc dáng khá cao kia, làn da ngăm đen một chút, nhưng có phần tuấn lãng, thực lực là vừa mới lên đến nhất phẩm võ giả trung kỳ, hắn tựa hồ nhận ra bị người nhìn chăm chú, cũng quay đầu nhìn lại cùng với Dương Kỳ đối diện. Trong mắt hắn thần quang nội liễm, tuy thực lực chân thật yếu hơn thanh niên thấp bé, nhưng tu vi nội công sợ là không kém bao nhiêu.
Ở độ tuổi còn trẻ như vậy đã có thể trở thành nội môn đệ tử, thiên phú hẳn là rất cao, phía sau có đại gia tộc chống đỡ.
Thanh niên thấy Dương Kỳ ngồi ở trong góc, khí độ bất phàm, cho hắn có cảm giác nguy hiểm, hiển nhiên không phải người thường, làm cho hắn nghi ngờ, hỏi.
-Vị huynh đệ này cũng là đến áp tiêu?
Dương Kỳ giật mình, không nghĩ đến đối phương sẽ bắt chuyện, dò hỏi nói.
-Không phải, tại hạ chỉ vô tình đi ngang qua, không biết hai vị xưng hô thế nào?
Hai thanh niên liếc nhau một cái, sau đó đi đến bên cạnh bàn, Dương Kỳ cũng rất hiểu ý, nhường chỗ cho hai người bọn hắn ngồi xuống.
Thanh niên vừa ngồi xuống liền nói, sau đó chỉ vào thanh niên thư sinh giới thiệu.
-Tại hạ Hoàng Cửu, sư huynh ta Tống Hà.
-Tại hạ Dương Kỳ, không biết hai vị nói áp tiêu là thế nào?
Dương Kỳ chắp tay, bộ dáng rất nhã nhặn hỏi.
Tống Hà lúc này mở miệng.
-Hóa ra là Dương huynh đệ. Dương huynh chắc là người từ nơi khác đến nên không biết. Không dối gạt Dương huynh, chúng ta là đệ tử nội môn của phái Côn Luân, Uyển thành tại đây thuộc sự quản lý của tông phái. Mà trong thành có đến vài chục cái thương đội, do đó đệ tử như chúng ta được giao trách nhiệm áp tải tiêu giúp đỡ, cũng chính vì có quá nhiều thương đội, thỉnh thoảng cũng sẽ phải mượn thêm nhân lực ở ngoài.
Dương Kỳ gật gật đầu hiểu ra, lại nói.
-Hóa ra là như vậy, nhưng hai vị đường đường là đệ tử nội môn, vậy mà cũng phải ra mặt áp tiêu, chuyến tiêu này chẳng lẽ cực kỳ quan trọng?
Tống Hà nói tiếp.
-Cũng không phải là quan trọng đến vậy, chỉ là chuyến tiêu này đi qua Huyết Lang trại, cho nên cũng không thể nào qua loa. Dương huynh có biết Huyết Lang trại?
Tống Hà sợ hắn không biết lại hỏi, nhưng thấy Dương Kỳ gật đầu liền không nói thêm.
Huyết Lang trại là một cái thế lực bên ngoài Uyển Thành, cùng cấp bậc với phái Côn Luân. Thương đội đi qua địa phận của Huyết Lang trại tuy đã đóng đủ phí, nhưng dù thế nào cũng cần cẩn thận, phái Côn Luân làm việc đích xác chu toàn.
-Ra thế, nếu là đi qua Huyết Lang trại, sợ là hai vị còn không đủ.
Dương Kỳ một mặt nghiêm túc nói.
Hoàng Cửu cười khổ nói.
-Xác thực là như vậy, cho nên chúng ta ban đầu nhầm lẫn Dương Huynh là cao thủ được thương đội mới đến áp tiêu.
-Hoàng Huynh có lời xin nói thẳng.
Dương Kỳ thoải mái nói.
Tống Hà thấy Dương Kỳ nhiệt tình như vậy, lập tức mở miệng nói thay Hoàng Cửu.
-Do chuyến tiêu lần này đặc thù, người bình thường không ai dám tiếp, chỉ có đệ tử nội môn bọn ta bắt buộc phải làm, nếu như có thêm Dương huynh đồng ý áp tiêu, vậy thì tốt không gì bằng.
-Nếu Dương huynh đồng ý, tiền công có thể gấp hai.
Sợ Dương Kỳ từ chối, Tống Hà liền thêm tiền.
-Chút chuyện vặt không đáng nhắc đến, Tống huynh hà cớ gì đem tiền bạc ra so đo. Hôm nay chúng ta gặp mặt ở đây coi như là duyên phận, hai người các ngươi nếu như uống hết chén này, Dương mỗ liền cùng đi!
Dương Kỳ một bộ chính nghĩa lẫm nhiên, hào phóng nói.
Hoàng Cửu cùng Tống Hà lập tức cười lớn, sảng khoái nâng lên chén rượu uống hết, nói.
-Haha, là chúng ta thất lễ. Dương huynh đừng trách.
Đăng bởi | Wolui |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |