Chiều tối, tôi lê thân xác mệt mỏi về nhà.
Vừa mở cửa, mùi hương thơm ngát cứ thế xộc vào mũi tôi. Không hổ là mẹ, mới ngửi mùi thôi đã làm bụng tôi cồn cào kêu đói.
Tôi bước vào nhà, cởi giày ra để lên kệ. Gọi mẹ: "Mẹ ơi, hôm nay có món gì ăn thế, con đói quá."
"Ăn ăn ăn, mới về nhà đã đòi ăn." Tiếng mẹ tôi phàn nàn vọng từ trong bếp ra.
Mẹ tôi là một người phụ nữ của gia đình, biết dạy con biết quản chồng thậm chí mẹ tôi có ngoạm đầu bố tôi cũng không ai dám hó hé nữa câu bênh vực.
Bà hiện đang là chủ của một quán ăn có tiếng ở chỗ tôi sống.
Còn bố tôi đang kinh doanh một công ty nhỏ, nói nhỏ cũng không nhỏ mà to cũng chả to.
Cả hai người là cặp vợ chồng có cuộc sống hạnh phúc, giản dị, không cầu kì không xa hoa.
Tòi lòi ra thêm đứa con duy nhất là tôi đây, thừa hưởng cả gen của hai người. Chiều cao của bố, tính cách của bố, gương mặt cũng thừa hưởng từ bố nốt. Nhiều khi mẹ tôi còn hay than bản thân là phận đẻ thuê, đẻ ra thằng con chả giống mẹ nó ở chỗ nào. Vậy là sai rồi, đã nói tôi thừa hưởng cả gen của hai người thì đương nhiên tôi cũng có phần giống mẹ, ví dụ như nấu ăn, học tập. Tôi học dốt y chang mẹ tôi còn gì.
Tôi cất balo lên ghế rồi vào bếp phụ mẹ. Mẹ tôi gõ đầu tôi hai cái kêu coong coong rõ to: "Cút vào trong kia tắm nhanh, cả người dính đầy mồ hôi thối hoắc."
Tôi ngửi người tôi lại nghĩ, không nỡ để người ta mệt thì thôi, mắc gì chê hôi, cả ngày chưa chảy được giọt mồ hôi nào nữa.
Tôi ngoan ngoãn nghe lời: "Vâng."
.
"Bố nó ra ăn cơm không thì bảo, không lẽ lại phải cơm dâng tận miệng mới bò ra ăn!" Mẹ tôi từ dưới lầu gọi vọng lên.
Tôi ngồi ngay bàn cơm chờ bố xuống.
Một lúc lâu sau mới thấy bố tôi lết người xuống cầu thang.
"Bà thật tình, ới tôi phát là xuống, sao phải hét lên cho đau họng. Biết tôi đau lòng lắm không." Bố tôi làm bộ đau lọng nhìn mẹ tôi.
Mẹ tôi đã thích mà còn ngại, liếc bố tôi: "Ông còn biết nói."
Tôi im lặng và cơm vào miệng, nhìn hai người đồng vợ đồng chồng âu yếm nói lời thương yêu. Đã no, cảm ơn.
.
Cơm ăn xong cũng đến giờ đi ngủ.
Ngủ.
Nói ngủ là ngủ.
.
Lại là một ngày bình yên.
.
- Reng - đồng hồ báo thức điểm 6 giờ đúng.
Tôi lò dò bò dậy, uể oải đi vào phòng tắm. Mới sáng ra đã phải đi học, nghĩ mà nản.
.
Mẹ tôi từ phòng bếp đi ra, thấy tôi xách balo xuống nhà thì nói: "Bữa sáng trên bàn, ăn đi mà đi học."
Khâm phục, quá khâm phục. Mới 6 giờ sáng thôi mà mẹ tôi đã làm xong bữa sáng dọn dẹp các thứ xong cả rồi, những người phụ nữ trong gia đình thật vĩ đại.
Mẹ hay càu nhàu nhưng mà mềm lòng, hay mắng mỏ nhưng lại yêu thương. Không nói lời yêu nhưng lại thể hiện thông qua hành động.
Có mẹ thật tốt.
Tôi ngồi xuống bàn, đang tính gắp miếng chứng thì khựng lại. Hỏi mẹ: "Mẹ ăn gì chưa?"
Mẹ tôi tháo tạp dề để lên ghế, đáp: "Chờ bố mày xuống thì ăn cùng cho có bạn có bè."
"Ồ, vậy con ăn trước rồi đi học."
.
6 giờ 50 tại trường Trung Học Cao Quý Liêm.
Vừa vào sân trường, không hiểu sao lại có cả một đám đông học sinh bu vào một chỗ. Tiếng ồn ầm ĩ cứ thế mà lọt vào tai tôi. Mới sáng ra, sao đám nhóc này lại có tinh thần năng nổ quá, khổ cho thân già 27 tuổi của tôi.
Vâng, ở thế giới trước tôi đã 27 tuổi có nghề nghiệp vô cùng vô cùng vĩ đại là làm đại ca của cả một khu phố lớn... Cuộc đời đưa đẩy, từ đầu gấu trường được đám nhóc tôn lên làm đại ca thì tôi cũng lớ ngớ bước ra đời với chiến công lấy một địch "trăm", từ đó mở ra con đường thường thường đánh đâm, thường thường bị thách đấu rồi thường thường lại lên đồn. Nhưng tôi không phải người xấu, tôi bảo kê tất cả mọi người mới lên đồn thôi, tôi thề! Ngoài việc làm "bảo kê" ra thì tôi còn là một ông chủ quán cơm, vì thế mà, quán cơm của tôi cũng thường xuyên bị một lũ điên tới phá. Cuộc sống quá khổ, nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Tôi tiến lên, vỗ vai nam sinh trước mặt rồi hỏi: "Cho hỏi, phía trước có chuyện gì xảy ra vậy?"
Nam sinh kia quay lại, đập vào mắt cậu ta là bộ ngực săn chắc của tôi. Cậu ta thầm cảm thán, cao vãi.
"À thì, phía trước có học sinh từ trường Trung Học bên cạnh cách đây một khu tới gây chuyện với Sở Quý. Đám đó còn đang đứng đó la hét như vịt kìa. Ủa, mà cậu là ai thế, nhìn lạ lắm."
Tôi "ồ" lên một tiếng, không ngờ trong trường này còn có vụ học sinh trường này tới gây chuyện với học sinh trường kia.
"Tôi mới chuyển trường tới đây thôi, được một tháng rồi nên cậu thấy lạ cũng là chuyện thường."
Cậu ta nghe vậy thì gật gù: "Ra vậy."
"Có chuyện gì thế?" Đằng sau lưng tôi bỗng có tiếng nói.
Âm thanh nhẹ nhàng như gió, ấm áp đến lạ. Tôi quay đầu nhìn thanh niên xấp xỉ chiều cao tôi.
Ôi trời, vị soái ca nào đây.
Cậu học sinh vừa nãy liền đáp: "A, đàn anh Trần Lập. Đằng trước có học sinh trường kế bên tới gây chuyện ấy mà, giờ này Sở Quý còn chưa dậy đâu."
Ồ hóa ra là tên đàn anh lớp 11A1 mà đám nữ sinh kia nói, coi bộ cũng được.
Trần Lập nhướng mày. Quay ra nhìn tôi.
"Bạn học này là... "
"Đừng để ý, tôi chỉ là một người qua đường bình thường." Nói rồi tôi bỏ đi, để lại bóng lưng cao ráo cho anh ta.
Có rãnh mới ở lại hóng chuyện không đâu.
Trần Lập nhìn bóng tôi rời đi, bật cười. Cao lớn như vậy đã thế gương mặt còn thuộc hàng soái ca của soái ca thì sao mà bình thường được. Nhóc con này cũng xem nhẹ bản thân quá rồi.
Đăng bởi | SANDRA_STELLA |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 6 |