Vâng, hôm tay tôi đã nhận ra một điều hết sức khó tin! Đó là... Đm, tôi đã xuyên vào một con game học đường!
Chưa nói đến con game này còn thuộc thể loại boylove, nam nam với bốn nhân vật chính. Mọi người không nghe nhầm đâu, có tới bốn nhân vật chính đó!
Nhưng điều khiến tôi ngỡ ngàng nhất không phải là nó mà là... Tôi đã trở thành vai ác top 1 - một người bình thường không hơn không kém.
Có lẽ, mọi người sẽ thấy khó hiểu. Nhưng! Tôi là nạn nhân của con game này tôi hiểu được tại sao thân chủ lại là phản diện.
Câu chuyện kể ra thì cũng hơi lớ ngớ. Là như vầy, thân chủ được sinh ra trong một gia đình bình thường, tính cách bình thường, gia đình hòa thuận. Nghe có vẻ hết sức yên bình, thế nhưng ngược lại với điều đó là sự có mặt của nhân vật chính trong đám nhân vật chính trong con game này - nhân vật thụ chính - Lý Thừa. Một học sinh giỏi, đẹp trai,... Như mọi người đã nghĩ, vâng thân chủ - "yêu" Lý Thừa con mẹ nó đấy!
Sự việc diễn ra không xa lạ gì mấy, cái tình "yêu" này có xuất hiện từ cuộc nói chuyện định mệnh giữa thầy giáo chủ nhiệm với hai bạn học sinh, một dốt một giỏi. Thầy giáo đã "rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào khuyên bảo" yêu cầu bạn giỏi kèm cặp bạn dốt, bắt buộc bạn dốt nghe theo mệnh lệnh.
Mẹ đời, nếu không phải từ đây thì làm sao mà thân chủ có thể sa vào cái tư tình đáng chết này cơ chứ!
Đã thế còn theo motif "nhìn em bên người khác, anh đau lòng quá muốn trói buộc em". Để rồi bị bắn cho lủng ba cái lỗ trên người bởi ba nhân vật chính còn lại và chịu sự ngược đãi từ đám công phụ abcxyz... Vân vân và mây mây...
Để tôi nói cho mọi người nghe. Đã nói Trần Lập rất quen, đúng vậy, anh ta không ai khác chính là người đã ghim một lỗ lên người thân chủ - công một - Trần Lập, là một tên hồ ly thích giả nai. Đã giới thiệu từ mấy chương trước, xin phép được bỏ qua.
Công hai cũng là chủ nhân của cái lỗ thứ hai - Âu Cảnh. Thằng cha này phải nói là độc địa đến cực điểm! Má nó, cha này không những tặng thân chủ một viên đạn đâu mà còn cắt tay chặt chân thằng bé đem cho chó ăn... Hết lời để nói rồi, né thằng này xa càng xa càng an toàn!
Công ba hiền lương thục đức mà được gắn cho cái mác trùm trường độc ác - Sở Quý, nhân vật máu lạnh trong lời đồn. Nếu tôi nhớ không lầm, thằng bé này mắc cái hay đánh đấm với mỏ hỗn ra thì chỗ quái nào cũng tốt kể cả phẩm chất. Thằng nhỏ là người duy nhất đưa tay cứu giúp thân chủ lúc khốn khổ bần hàn nhất. Vẫn đếu hiểu, thằng nhỏ tốt thế sao bị đồn ác quá.
Nói chung, sơ lược tóm tắt lại ti tỉ thứ thì tôi đưa ra kết luận rồi. Tôi muốn chuyển trường!
*
"Mẹ, con muốn chuyển trường!"
- Bốp - Mẹ tôi lạnh lùng cho tôi một bạt tai "yêu thương". Nhếch mép cười nhạo nói: "Mày tỉnh chưa con?"
Tôi xoa bên má trai đáng thương của mình, bỉu môi: "Nhưng mà mẹ ơi, con mà học ở chỗ này nữa là mẹ hết được thấy đứa con trai yêu quý của mẹ nữa đâu."
"Nín ngay, bỏ ngay cái thói chu mỏ của mày đi nhá. Mẹ đã nói không được chính là không được, đừng hỏi tại sao, tại vì mẹ không cho!"
Tôi dậm chân phản đối: "Thế mẹ không muốn nhìn thấy thằng con trai quý tử của mẹ nữa à?!"
Mẹ tôi nheo mắt, bỉu môi. Quơ quơ tay: "Mày nói chuyện sâu xa quá con, mới tí tuổi đầu đã nghĩ vẩn vơ rồi. Rảnh quá thì lên kia ngồi học đi, chứ ngốc quá, mẹ sợ mẹ không dám nhận mày làm con!"
"... Chứ không phải con được di truyền từ mẹ à?"
"..." Mẹ tôi liếm môi, đảo mắt tránh né. Nhanh chóng đuổi tôi lên phòng: "Cút cút cút, nói lắm thế làm gì!"
*
Sáng hôm sau. Tôi cắn răng đi qua đi lại trước cổng trường, ngập ngừng không muốn vào. Mẹ nó, tự nhiên hôm qua nhớ ra làm gì không biết, không phải tôi sợ chết đâu nhé! Mà là sợ phiền phức, cuộc đời học sinh cấp 3 yên bình của tôi không lẽ lại bị đám người điên này quấy phá sao!? Không được không được, không muốn chút nào!
Đang lúc tôi quẩn quanh ngoài trường, bên cạnh tôi không biết từ bao giờ lại có thằng nhóc tóc vàng nhìn tôi chăm chú. Là chăm chú đấy.
Tôi: "..." A, là thằng nhóc đầu gấu kia.
Bỗng, cậu mở miệng nói: "Này, mày cũng học ở đây à?"
"Ờ, nhóc lùn cũng học đây sao?" Khỏi nói tôi cũng biết. Mà tính ra, tôi tưởng cậu nhóc phải cáu giận, muốn đấm tôi một phát cho hả giận vụ hôm bữa cơ, hay biết đánh không lại tôi, nên bỏ cuộc?
Cậu chớp mắt, chỉ vào trường học: "Sao không vào đi?"
Tôi thành thật đáp: "Anh đây là đang lo sợ cho tương lai sau này, nên chưa muốn vào."
Cậu nhóc nhìn tôi với anh mắt khinh thường rõ rệt, bặm môi thành một đường thẳng.
"Đồ điên."
"Cảm ơn đã khen." Tôi cười trêu.
Tính ra cậu nhóc này cũng không tệ. Cơ mà, sao hôm trước với hôm nay khác thế nhỉ? Không lẽ nào... Thằng nhóc bị tâm thần phân liệt à!?
Tác giả có lời muốn nói: Nói rồi mà, shiba thấy thường lắm mà, thực tế có nguyên nhân sâu xa cả. Thằng bé cà lơ phất phơ nhe.
Đăng bởi | SANDRA_STELLA |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |