Thuốc tê không tiện. (Thượng)
Chương 548: Thuốc tê không tiện. (Thượng)
Bạch Ngạn Phương căn bản không lo lắng tên nam tử kia sẽ lừa gạt nàng, đưa đứa trẻ năm sáu tuổi đến đánh tráo, bởi vì, trong nghề này, nhất là đối với bọn buôn người như nàng, căn bản không dám có bất kỳ ý nghĩ đắc tội, bởi vì đắc tội với nàng, cũng là đắc tội với tài lộ của bọn hắn.
Nghĩ tới đây, Bạch Ngạn Phương cũng không mở cái thùng tiến hành kiểm tra, trực tiếp tiến lên một bước, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc điện thoại nhìn qua hơi có vẻ cũ kỹ, thuần thục bấm số...
- Trương lão bản sao? Ài, ta là Bạch Tố Mai, đúng đúng đúng, đồ ngài cần đã được đưa đến, hiện tại có thuận tiện đưa con tới đây không? Tốt tốt, ngài nhớ kỹ, địa chỉ là số 69 ngõ Vạn Lý... Cái này ngài yên tâm, chúng ta làm nghề này cũng hơn mười năm rồi, tuyệt đối sẽ bảo đảm địa điểm giải phẫu? Thật xin lỗi Trương lão bản, đây là cơ mật của chúng ta, không tiện tiết lộ cho ngài...
Bạch Ngạn Phương lúc trước nhìn qua hết sức lạnh lùng thậm chí dã man, trong nháy mắt biến thành một nghiệp vụ viên thuần thục, vẻ mặt tươi cười thương lượng với Trương lão bản bên kia điện thoại.
Bạch Ngạn Phương đang sắp bắt đầu giải phẫu, cấy ghép tim cũng không biết, trong quá trình trò chuyện của nàng và Trương lão bản, có một đôi mắt sát cơ vẫn theo dõi sát sao sau lưng nàng...
Diệp Dương Thành đi theo phía sau Bạch Ngạn Phương đã mấy phút rồi, trong cả quá trình đi theo nàng từ trụ sở tới phòng khám bệnh này, Diệp Dương Thành cũng không có ý định hạ thủ với Bạch Ngạn Phương, bởi vì hắn vẫn không cách nào xác định được đám đồng bọn của Bạch Ngạn Phương rút cuộc ở nơi nào?
Ban đầu, Diệp Dương Thành thậm chí cũng chuẩn bị trực tiếp vận dụng Tu Di ảo cảnh với Bạch Ngạn Phương, kéo nàng vào trong Tu Di ảo cảnh nghiêm hỏi, cho đến khi thăm dò rõ ràng cả lai lịch của đội buôn bán buôn bán thân thể con người, mới nhất cử diệt trừ.
Nhưng Diệp Dương Thành không nghĩ tới, khi hắn đang chuẩn bị động thủ, Bạch Ngạn Phương lại đột nhiên nhận được một cú điện thoại, sau đó vội vả rời trụ sở chạy tới phòng khám bệnh, cũng chính vì cú điện thoại này, khiến cho Diệp Dương Thành tạm thời kiềm chế ý nghĩ trực tiếp động thủ, lựa chọn theo đuôi Bạch Ngạn Phương đến phòng khám bệnh để nhìn thấy rõ ràng, nhìn đến cuối cùng
Một đội buôn bán bộ phận thân thể con người cần bao nhiêu người? Điểm này Diệp Dương Thành không biết rõ, nhưng hắn biết, số người này tuyệt đối không chỉ dựa vào một mình Bạch Ngạn Phương để chống đỡ một đội buôn bán bộ phận thân thể con người, tình huống này căn bản không thể nào xuất hiện.
Liên lạc với người mua cần nhân thủ không? Đứa trẻ tới tay, phẫu thuật cấy ghép các bộ phận có cần người không? Không tính những thành viên trực tiếp tham dự trong đội, trong chuyện này rút cuộc còn liên lụy đến bao nhiêu lợi ích? Có ít nhất một điều có thể khẳng định là, đội buôn bán bộ phận thân thể con người do Bạch Ngạn Phương cầm đầu, có thể tồn tại một số giao dịch không thể lộ ra ngoài ánh sáng với bệnh viện nào đó.
Nếu không, cho dù Bạch Ngạn Phương có đứa trẻ tới tay, cũng không cách nào tiến hành giải phẫu, nói một cách khác, từ trên người Bạch Ngạn Phương, Diệp Dương Thành đã suy đoán ra một mạng lưới lợi ích dính líu rất rộng, hiện tại việc hắn cần làm, chính là nhổ tận gốc mạng lưới lợi ích này.
Đồng thời, Diệp Dương Thành còn có một phát hiện tương đối khả quan, chính là trong điện thoại của Bạch Ngạn Phương có lưu lại phương thức liên lạc với đông đảo đội buôn người, nam tử lúc trước đưa tới đứa trẻ ba tuổi cho Bạch Ngạn Phương, chính là một thành viên trong mạng lưới buôn người rộng lớn đó.
Diệp Dương Thành đã nhớ kỹ diện mạo của người kia, sau khi tiêu diệt đội của Bạch Ngạn Phương, mục tiêu kế tiếp chính là xoá sạch đội buôn người của tên nam tử mặc đồ tây đen này, nhiệm vụ của giai đoạn thứ nhất cũng có thể viên mãn hoàn thành.
Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành bất giác đưa mắt nhìn Bạch Ngạn Phương, trên mặt lộ ra nụ cười âm lãnh... Đối với những kẻ như thế nào, hắn tuyệt đối không nương tay.
- Phương tỷ, phía bên chúng ta cũng đã chuẩn bị xong, ngươi và hàng đại khái lúc nào đến?
Sau khi Bạch Ngạn Phương liên lạc với Trương lão bản, ngay sau đó nhận được điện thoại của một cô gái trẻ tuổi, bên kia điện thoại nữ nhân trẻ tuổi nói với Bạch Ngạn Phương:
- Có cần gọi bọn Tiểu Vương đến không?
- Bên ta cũng chuẩn bị xong rồi.
Bạch Ngạn Phương nhìn thoáng qua bọc đồ mình lấy ra từ trong ngăn kéo, chỉ chần chờ chốc lát, cuối cùng lại kéo ngăn kéo ra, bỏ bọc đồ vào trong, giơ điện thoại di động nói với cô gái trẻ tuổi:
- Kêu bọn Tiểu Vương đến đi, tối nay chúng ta mở sống.
- Mở sống?
Cô gái trẻ tuổi bên kia điện thoại khẽ sửng sốt một lát, sau đó lại giống như không có chuyện gì, cười ha hả, không thèm để ý đáp ứng nói:
- Được Phương tỷ, ta sẽ lập tức liên lạc với Tiểu Vương, kêu bọn họ nhanh chóng chạy tới.
- Ừ, đi đi.
Bạch Ngạn Phương cười cổ quái, sau đó cúp điện thoại, đi tới phía trước túi du lịch, dùng chân đá đá túi du lịch, giống như đang nói chuyện với đứa trẻ trong túi, lại giống như đang lầm bầm lầu bầu, chỉ nghe nàng nói:
- Tiểu tử mập, say thuốc mê giá không hời...
Lúc trước thứ Bạch Ngạn Phương lấy từ trong ngăn kéo, chính là thuốc mê, ban đầu là định dùng, nhưng suy nghĩ một lát, sau khi bị lấy đi trái tim, con người nhất định không sống được rồi, những năm qua Bạch Ngạn Phương sớm đã không còn cái gọi là lương tri hay lương tâm nữa rồi.
Sau khi cân nhắc trước sau một lúc, nàng vẫn lựa chọn từ bỏ dùng thuốc mê, dù sao trong mắt của nàng, đứa trẻ nằm trong túi du lịch, vốn đã không khác gì người chết. Mục đích làm nghề này, không phải là vì tiền sao? Có thể tiết kiệm được cái gì thì nên tiết kiệm.
Nghĩ tới đây, Bạch Ngạn Phương cũng không chần chờ nữa, lấy điện thoại ra bấm một dãy số, kêu một nam tử còn trẻ bên kia điện thoại lái xe tới đây.
Hơn mười phút sau, một chiếc BMW màu trắng vững vàng dừng ở cửa phòng khám bệnh Ngạn Phương, một nam tử thanh niên xuống xe, mở cửa cho Bạch Ngạn Phương, lúc này mới nhìn cánh cửa phòng khám bệnh Ngạn Phương thở nhẹ nói:
- Phương tỷ, có thể đi rồi.
- Ken két...
Cánh cửa truyền ra thanh âm ken két, cửa phòng được Bạch Ngạn Phương nhẹ nhàng mở ra, sau khi đứng ở cửa phòng khám bệnh nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai, nàng mới gật đầu với nam tử kia, xoay người nhấc chiếc túi du lịch từ phía sau cửa, tiện tay ném vào chỗ ngồi phía sau xe, sau đó tiến vào chỗ ngồi bên cạnh tài xế, thần thái bình tĩnh nói:
- Đi thôi.
- Được, Phương tỷ.
Nam tử thanh niên chịu trách nhiệm lái xe, kính cẩn mỉm cười, sau khi đáp ứng đã khởi động chiếc xe, đạp nhẹ chân ga chậm rãi lái đi, cho đến khi lái đến chỗ cách đấy hơn hơn mười thước, hắn mới tự giác dừng xe ở ven đường...
Bạch Ngạn Phương tán thưởng nhìn tên nam tử thanh niên một cái, mở chiếc túi xách cầm theo, lấy ra một đống đồ trang điểm, dựa vào ánh đèn chập choạng bên trong xe, hai tay giống như chiếc máy vận chuyển tốc độ cao, bắt đầu công việc hóa trang.
Đăng bởi | Xovic |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 97 |