Mở ngực bể bụng. (Thượng)
Chương 551: Mở ngực bể bụng. (Thượng)
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Bạch Ngạn Phương nhẹ hít vào một hơi, tiến lên cầm lấy con dao giải phẩu từ bàn mổ bên cạnh, đồng thời nói với tiểu Ái:
- Đợi lát nữa chú ý truyền máu, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tới tình trạng của tiểu tử họ Trương, hiện tại, bắt đầu đi.
Đám người Tiểu Vương nặng nề gật đầu, khi bọn họ đang xắn tay áo lên, tính toán bắt đầu giải phẫu, cũng không để ý đến có một con gián nhỏ từ góc tường bò vào phòng giải phẩu, sau khi liếc nhìn bọn hắn một cái, liền nhanh chóng bò tới một chỗ tương đối cao nhìn thẳng vào Tiểu Vương và Bạch Ngạn Phương, cái đầu lúc lắc, tựa hồ đang làm những gì chuyện...
Cùng lúc đó, Bạch Ngạn Phương cũng đã chuẩn bị kỹ càng, cầm lấy một con dao giải phẩu vô cùng sắc bén, khi đang chuẩn bị hạ dao với đứa trẻ ba tuổi kia, nàng chợt phát hiện đứa trẻ nằm trên bàn mổ đã biến mất, không biết từ khi nào đứa trẻ mập mạp đó lại biến thành Tiểu Vương
Nhìn thấy màn ly kỳ như vậy, đầu óc Bạch Ngạn Phương nhất thời có loại khuynh hướng chấn động, miễn cưỡng trấn định tâm tình, nàng quay đầu nhìn lướt qua những người khác trong phòng giải phẫu, quả nhiên, tiểu tử mập vốn nên nằm trên bàn mổ nhắm mắt chờ chết, đã trốn được phía dưới bên trái bàn mổ, đang dùng ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhìn chăm chú vào nàng...
Nhìn thấy màn này, sắc mặt Bạch Ngạn Phương lạnh lẽo, quát mắng:
- Còn đứng ngây đó làm gì? Mau đưa nó trở về bàn mổ, chẳng lẽ còn muốn ta tới dạy các ngươi làm sao?
Đám người Tiểu Ái bừng tỉnh đại ngộ, dùng tay chân bắt đứa bé ba tuổi trong mắt bọn họ buộc vào bàn mổ, không biết từ lúc nào Tiểu Vương nằm trên bàn mổ lại bị bọn họ đuổi xuống.
- Tiểu tử mập này thật cơ trí.
Nhìn sang đứa trẻ ba tuổi một lần nữa bị buộc chặt trên bàn mổ, nhìn vẻ mặt không khỏi hoảng sợ và cử động cố gắng giãy dụa của nó, Bạch Ngạn Phương lạnh lùng cười một tiếng, giơ tay chém xuống...
- ... Á...
Dưới tình huống hoàn toàn thanh tĩnh, bị dao giải phẩu vô cùng sắc bén mở bụng ra, cảm nhận được tính mạng của mình nhanh chóng trôi qua, Tiểu Vương cũng không kìm được cảm xúc hoảng sợ, thất thanh kêu lên.
Nhưng, tiếng kêu thảm thiết của hắn lại không thể khiến đám người Bạch Ngạn Phương thấy rõ sự thật, hắn vẫn bị buộc chặt trên bàn mổ, nhìn thấy con dao giải phẩu trong tay Bạch Ngạn Phương từ từ mổ bụng của mình.
Tiểu Vương bị mổ bụng, không tới một phút, bị Bạch Ngạn Phương đưa tay lấy trái tim của hắn mà trợn to hai mắt, nằm trên bàn mổ tràn đầy máu tươi chết không nhắm mắt.
Tiểu Vương đến chết cũng không biết, tại sao Bạch Ngạn Phương lại đột nhiên hạ lệnh bỏ đứa trẻ ba tuổi ra khỏi bàn mổ, sau đó túm mình lên bàn mổ, sau khi cố định thậm chí không nói hai liền xuống tay với hắn? Là vì số tiền không nhỏ kia, hay bởi vì nguyên nhân nào khác?
Mang theo nghi ngờ này, linh hồn Tiểu Vương càng bay càng xa, bị cửa vào của lối đi luân hồi đột nhiên xuất hiện giật vào, vận mệnh đầu thai đời sau, là một con chó bị gãy chân, hủy dung.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Trần Như Châu mới vừa đi qua phòng giải phẫu dừng bước, nghe trong phòng giải phẫu loáng thoáng truyền tới tiếng kêu thảm thiết, không khỏi nhíu mày, hỏi một gã nam tử thanh niên bên cạnh:
- Bọn người Bạch Tố Mai lại mở sống sao?
- Bọn họ chỉ cần cho đứa bé dùng thuốc mê.
Nam tử đi theo Trần Như Châu suy nghĩ một lát, đáp:
- Đoán chừng là lại mở sống, nhưng... Trần tổng, thanh âm này giống như không phải tiếng trẻ con.
- Không phải tiếng trẻ con, chẳng lẽ Bạch Tố Mai lại hạ thủ với người của mình sao?
Trần Như Châu liếc nhìn nam tử bên cạnh, nói:
- Hay là cô ta gạt ta, bây giờ đang tiến hành cấy ghép bộ phận của người trưởng thành?
- Cái này...
Nam tử đi theo Trần Như Châu ngây ra một lúc, cũng không tìm được lý do gì có thể phản bác suy đoán của Trần Như Châu, đành phải đáp:
- Có thể như vậy...
- Quả thực là hồ đồ.
Nghe thấy tên nam tử trả lời, Trần Như Châu khẽ dậm chân, hừ lạnh nói:
- Chờ sau khi bọn hắn kết thúc giải phẫu, ngươi đi nói cho họ Bạch kia, lần sau cho thuê ít nhất ba mươi vạn, ta phải nhìn xem, họ Bạch kia rút cuộc có đặt Trần Như Châu ta trong mắt hay không.
- Ha ha, Trần tổng, bọn người Bạch Tố Mai so với ngài, có khác gì đám ăn xin đâu?
Lúc này tên nam tử cười ra tiếng, mang theo một chút ý vị nịnh bợ, nói với Trần Như Châu:
- Ngài không cần tức giận với bọn hắn, thân thể bị chọc tức sẽ không tốt.
- Ta thèm tức giận với bọn hắn? Hừ.
Trần Như Châu khinh thường nói:
- Cô ta cũng xứng?
- A...
Vừa lúc đó, bên trong phòng giải phẫu lại truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, vô cùng thê lương, so với tiếng kêu lúc trước, lần này lại càng sắc lạnh, the thé vài phần.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này, Trần Như Châu nhíu chặt chân mày, hừ lạnh nói:
- Quả thực là càng ngày càng kỳ cục, Mãnh Tử, ngày mai ngươi hãy gọi điện thoại cho đám buôn người đó, sau này ở trong bệnh viện không cho phép mổ sống, ai muốn phá bỏ quy củ này, sau này đừng nghĩ đến bước chân vào đây.
Mở cửa làm ăn, mặc dù lợi nhuận chủ yếu của bệnh viện Nhân Ái Trần thị vẫn là cung cấp phòng giải phẩu cùng các loại bảo đảm chữa bệnh cho những người buôn lậu nội tạng, nhưng dù sao bệnh viện vẫn là bệnh viện, nếu như những tiếng kêu thảm thiết này truyền đến tai bệnh nhân, lại bị tuyên dương ra ngoài thì...
Mặc dù Trần Như Châu hắn có đủ loại lý do có thể bác bỏ những tin đồn này, nhưng dù sao cũng ảnh hưởng không tốt, nếu như bị cơ quan chính phủ để ý... Hắn biết tìm ai đòi tiền lời đây?
Sau khi cân nhắc trước sau một phen, Trần Như Châu đưa ra quy định, trong bệnh viện bất kể ngươi làm cái gì, ít nhất phải cho người cung cấp nội tạng dùng thuốc mê, bất kể ngươi dùng bao nhiêu liều thuốc, đừng tạo ra thanh âm gì là được đồng thời, phí cho thuê xem ra còn phải tăng lên...
Trong khi trong đầu đang lo lắng hai vấn đề này, Trần Như Châu không chú ý tới, sắc mặt nam tử tên Mãnh Tử đứng bên cạnh hắn dần dần có chút thay đổi.
- Trần tổng.
Nghiêng lỗ tai cẩn thận lắng nghe trong chốc lát, Mãnh Tử bất chợt nhìn về phía Trần Như Châu, thần sắc mặt ngưng trọng:
- Hình như có điểm gì là lạ, trong phòng giải phẫu... Sợ rằng đã xảy ra chuyện.
- Xảy ra chuyện? Có thể xảy ra chuyện gì?
Trần Như Châu không thèm để ý khoát tay áo:
- Cho dù xảy ra chuyện cũng không sao, cứ để bọn họ thu dọn. Đúng rồi, đợi lát nữa bên trong giải phẫu kết thúc, ngươi kêu Bạch Tố Mai đến phòng làm việc của ta đi một chuyến.
- Trần tổng, sợ rằng thật sự đã xảy ra chuyện.
Thấy bộ dạng không yên lòng của Trần Như Châu, sắc mặt Mãnh Tử đã hoàn toàn ngưng trọng, tiến lên mấy bước, ghé tai vào cánh cửa phòng giải phẩu, chăm chú lắng nghe...
- Ha ha ha... Ngươi tới đây, tới giết lão nương đi, khi ngươi còn sống lão nương có thể mổ bụng ngươi, ngươi chết còn muốn tìm lão nương gây phiền toái? Có gan ngươi lên đây.
Đăng bởi | Xovic |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 95 |