Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đỡ Đẻ

Phiên bản Dịch · 2145 chữ

Chương 1: Đỡ Đẻ

Bác sĩ! Bác sĩ! Tôi cảm thấy mình sắp sinh rồi!”

Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế truyền tới từ một nơi u ám trong phòng khám, một cô gái bị trói, vết đỏ khắp người, không ngừng vặn vẹo và vùng vẫy trên giường sinh.

“Nhanh lên! Bác sĩ ơi, ngài mau tới xem thử đi, nó sắp ra rồi!!”

“Sao còn chưa ai tới! Bác sĩ! Bác sĩ đâu rồi? Rốt cuộc các người có phải bác sĩ không vậy? Mau cho người tới xem đi!”

Âm thanh kêu gào ngày càngbén nhọn, động tác vùng vẫy cũng càng thêm điên cuồng, nhưng bác sĩ đứng một bên không quay đầu nhìn cô gái lấy một cái, chỉ hẹ gật đầu, thong thả ung dung nói:

“Được rồi, sắp xong rồi, đừng nóng, tôi đang chuẩn bị công cụ đỡ đẻ, quý cô này, cô cũng đâu muốn con mình vừa ra đời đã rớt xuống đất đúng không?”

Câu nói này như mang theo lực sát thương chí mạng với thai phụ, cô gái cố hết sức kiềm chế, hai mắt vốn xung huyết cũng dần trở lại bình thường, đôi mắt máy móc xoay xuống phía bụng của mình, có chút ngu dại mà đáp:

“Đứa bé… đúng rôi, đứa bé… nó không thể rơi xuống đất, tôi phải sinh con, đứa bé không được rơi xuống đất….”

Thai phụ không ngừng lặp đi lặp lại, lẩm bẩm câu nói, cảm xúc như bị ảnh hưởng mà dần ổn định lại, không bao lâu sau, phòng bệnh dần yên tĩnh lại, chỉ còn âm thanh loảng xoảng do dụng cụ bằng sắt va nhau vang lên.

Bác sĩ đang chuẩn bị cho quá trình đỡ đẻ.

Tia lửa bắn ra trước người bác sĩ, không gian u ám như bừng sáng trong chốc lát.

Thai phụ cũng bị tia lửa nọ thu hút, cô ôm bụng, quat đầu nhìn về phái bác sĩ đang đưa lưng về phía mình, hai mắt dần đỏ lên, biểu tình cũng dữ tợn hơn.

“Bác sĩ! Ông đang làm gì vậy! Ông đang làm cái gì vậy?!”

“Tôi à? Không phải tôi đã nói với cô rồi à, tôi đang chuẩn bị công cụ đỡ đẻ, gần đây phòng khám nhiều bệnh nhân quá, y tá đều bị điều đi hỗ trợ rồi, cho nên tôi phải tự làm mấy việc vặt này.”

Nói xong, bác sĩ xoat người lại đối diện với thai phụ, để thai phụ thấy được cái kèm kim loại vừa tạo nên tia lửa nọ. Trên mặt hắn là nụ cười tươi rói, có phần tự hào mà nói:

“Cô xem, tôi chuẩn bị xong rồi.”

Thai phụ vừa thấy cưa kim loại thì cả người co quắp lại, tiếng ma sát vang lên do dây da trói tứ chi cô cọ sát với thành giường vang lên, tạo nên tiếng két két rợn người.

Cô điên cuồng giẫm loạn hai chân, hắc huyết trên chân vẫy ra khắp nơi.

“Mày muốn làm gì! Đây không phải công cụ đỡ đẻ! Mày muốn làm gì!”

“Thưa cô, mời cô nhìn lại cẩn thận, đây là cưa đỡ đẻ mà.”

Bác sĩ nâng cưa đỡ đẻ tới gần thai phụ, ánh mắt qua lại giữa thai phụ cà cưa, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, đồng thời còn không quên chép miệng cảm thán:

“Đây là kỹ thuật đỡ đẻ tiên tiến nhất, chỉ cần cắt bụng cô ra, đứa trẻ sẽ được an toàn đưa ra ngoài mà không sợ bị rơi xuống đất, bị cảm lạnh, giảm thiểu tối đa rủi ro trong quá trình sinh đẻ. Đồng thời, có cưa này có thể mở rộng tối đa vết rạch, giúp đứa bé có không gian tốt hơn để đưa ra ngoài, không bị kẹt đầu lại.”

Bác sĩ nâng công cụ lên, đo đạc trên bụng thai phụ, cười hiếp mắt:

“Quan trọng nhất là phương án này tốt hơn cho đứa bé.”

“Đứa bé… an toàn… con tôi… sẽ an toàn…”

“Đúng vậy thưa cô, xin cô yên tâm, tôi là bác sĩ phụ sản có thâm niên lâu đời nhất trong phòng khám, nhất định sẽ giúp con cô thuận lợi ra đời.”

Nhận được lời hứa hẹn, người phụ nữ đột nhiên kích động vô cùng, cô dùng lập đập lên bụng bầu của mình, dưỡi đầu lên nỗ lực kêu to:

“Nhanh! Mau đỡ đẻ cho tôi! Con tôi sắp ra dời rồi! Nhanh lên bác sĩ! Nhanh lên!”

“Được phục vụ cho quý cô là vinh hạnh của tôi.”

Bác sĩ nâng cưa kim loại thô ráp lên, hai tay lưu loát rạch một đường lên bụng thai phụ.

“Xoẹt…”

Một đầu dài tơ màu đỏ uốn lượn bắn về phía trước, dưa hấu chín mùi trong nháy mắt như vỡ ra.

Kèm theo đó là Phanh!!!

Thân thể không chịu nổi áp lực như bong bóng bể, ầm ầm nổ tung, hắc huyết văng khắp nơi.

Nhưng thai phụ vẫn còn sống.

Vì đau nhức mà giọng kêu thảm của cô vang lên một cách khàn đặc, hai tay hai chân vung vãy loạn xạ, ánh mắt ác độc hoảng loạn nhìn bác sĩ, điên cuồng quát ầm lên:

“Mày đang làm gì vậy? Mày đang làm cái gì! Mày muốn giết tao à! Mày muốn giết con tao à!”

Bác sĩ bị chất lỏng màu đỏ văng khắp ngươi nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng sạch sẽ, hắn nhẹ nhàng trở bề mặt cưa lại, lần nữa cười an ủi thai phụ:

“Quý cô, cô nói vậy thật khiến tôi đau lòng, tôi là đang cứu hai mẹ con cô mà, cô xem, con của cô… đã an toàn ra đời rồi.”

Thai phụ chậm chạp dừng lại, vô cùng vui mừng nhìn về phía bụng mình, bên trong phần huyết nhục bê bết là một đôi tròng mắt to đen đang chớp chớp.

Đôi mắt vô cùng trong treo, hấp dẫn người nhìn.

Nếu thân thể của nó khôgn có một cái đầu vặn vẹo đầy xúc tu mà nói hẳn sẽ càng khiến người ta yêu thương hơn.

Cái đầu trông như bạch tuột với vô số xúc tu khủng bố vô cùng, bác sĩ hiểu ngầm, cười một cái, khen ngợi đứa bé”

“Cô màu nhìn, con của cô khỏe mạnh cỡ nào, hai mắt sáng người có thần, vừa nhìn là biết… à… là… một đôi mắt to.”

Thai phụ đang vui mừng nay vì câu nói chẳng biết có phải khen ngợi này hay không mà có chút khựng lại. Tuy nhiên nó cũng chẳng ảnh hưởng tới tình yêu mà cô dành cho đứa bé.

Đôi mắt khô khốc của cô vì vui mừng mà trào ra hắc huyết.

“Đứa trẻ của tôi! Con của tôi!”

“Đúng, là con của cô.”

“Cho tôi ôm nó đi! Tôi muốn nhìn xem nó là nam hay nữ?”

Bác sĩ nghe xong thì khuôn miệng cười cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ phân vân.

Nếu theo lẽ thường, cứng rắn phân bạch tuột bằng giới tính gì..

“Chúc mừng quý cô, là… con trai… là một bé trai…”

Nó đúng là con trai, thậm chí bản thân nó vốn đã chẳng giống người thường.

“Con trai sao?”

Âm điệu của thai phụ dần vang cao hơn theo từng chữ, dù bị vết thương hở rất lớn cũng chẳng ngăn cô điên cuồng vặn vẹo và vùng vẫy, hắc huyết lần nữa tràn ra trên mặt.

“Vì sao là con trai! Vì sao hả! Nó rõ ràng là con gái! Là mày! Nhất định là kỹ thuật đỡ đẻ của mày có vấn đề! Là mày! Đồ lăng băm!”

Có lẽ cảm nhận được sự phẫn nộ của mẹ mình mà sinh linh vô tội nằm trong ổ bụng không khỏi chớp chớp mắt.

Các bạn đừng nói gì cả, không nhìn toàn thân nó mà chỉ nhìn đôi mắt thì cũng đang yêu lắm.

Bác sĩ nhìn một màn giở khóc giở cười này thì lắc đầu thở dài:

“Quý cô à, hẳn cô biết rõ giới tính đứa bé phụ thuộc vào cha mẹ chứ không phải bác sĩ, có lẽ cô nên hỏi cha đứa bé thử xem.”

“Cha đứa bé…”

Hai mắt người phụ nữ thoáng vẻ mê man, sau đó ác độc chế giễu.

“Hắn không còn nữa… tôi ăn hắn rồi… ha ha ha hắn đi đời nhà ma rồi! Nam nhân kia vậy mà muốn mà mẹ đứa bé… hắn không xứng, chỉ có tôi mới xứng…”

“Ừ… hả?...”

“Hắn không còn nữa… mất tiêu rồi… ha ha ha hắn mất tiêu rồi…ta mới là mẹ đứa bé!”

CPU của bác sĩ bị quá tải trong chốc lát.

Cơ mà quá trình huấn luyện đã dưỡng nên tố chất chuyên nghiệp trong hắn, hắn nhanh chóng nắm bắt được cơ hội kiếm tiền, lông mày nhíu một thoáng thì giãn ra, kích động nói:

“Nếu là cái chết bình thường thì phòng khám của tôi có cung cấp dịch vụ đặc biệt - trò chuyện với linh hồn cho quý cô, cô vẫn có thể hỏi hắn vì sao đứa bé lại là bé tai.”

“Nhưng mà, dịch vụ này có hơi… đắt.”

“Cơ mà tôi cảm thấy vì đứa bé, hết thảy đều đáng giá.”

Hắn ra sức chào hàng, hẳn sau khi đơn hàng hoàn thành, hắn sẽ nhận được hoa hồng rất cao.

Mà thai phụ bên cạnh hẳn bị cảm động trước lời nói chân thành của bác sĩ mà ánh mắt âm độc thoáng xoay vài vòng, cuối cùng như cái xác không hồn mà gật đầu:

“Con của ta phải có lời giải thích, ta đồng ý sử dụng dịch vụ! Nhanh, bác sĩ, tôi muốn gặp hắn ngay!”

“Rất tốt thưa quý cô, đầu tiên mời cô nhắm mắt lại.”

Thấy thai phụ nhắm nghiền đôi mắt đờ đẫn rồi, khóe miệng bác sĩ cong lên độ cong quỷ dị.

Hắn nâng cái cưa kim loại lên, chuyển tới vị trí cổ của thai phụ.

“Sau đó dùng lực hít một hơi sâu… Đúng, đúng vậy, rất tốt, đầu ngửa ra sau, cổ nâng cao hơn, tốt lắm, đừng gấp, sắp xong rồi…”

“Xoẹt…”

Bác sĩ thoáng run tay.

Xoạt một cái, có thứ gì đó rơi ra.

Hắc huyết văng khắp nơi, bắn ra một đường màu đen lên tường, khiến bức tường như một bức tranh thủy ặc.

“Ấy… xảy ra cút chuyện ngoài ý muốn, cơ mà quá trình phẫu thuật vẫn rất thuật lợi, quý cô có thể yên tâm đi tìm cha đứa bé ròi.”

Bác sĩ than nhẹ, bàn tay đỏ thẫm tùy ý lau lên áo khoác blouse trắng, sau đó liếc nhìn thủ cấp dưới đất.

“Ôi, sợ quá.”

Hắn vội đá thủ cấp qua một bên, sau đó nâng cáo cưa kim loại lên quay đầu nhìn đứa bé vẫn còn nằm trong ổ bụng.

Đôi mắt to nhấp nháy tựa hồ không biết gì, hoặc căn bản nó vẫn chưa có nhận thức.

“Ta nói rồi, chi phí dịch vụ này rất đắt, mẹ mày vẫn chưa trả tiền, trong khoản thời gian ngắn có lẽ cô ta không về được. Không bằng… mày trả thay mẹ mày đi?”

Dù vẫn chưa có nhận thức nhưng ngay khi cảm nhận được sát ý nhắm tới mình sinh vật nhỏ vẫn vùng vẫy kịch liệt.

Bất quá trong mắt bác sĩ chỉ như đang mời gọi hắn.

Cá nằm trên thớt càng vẫy, ngư dân chặt càng thêm hăng hái.

“Xoẹt…”

Bác sĩ không chút do dự dùng lực mạng xuyên qua thân thể nó, xúc tu nhỏ thống khỏco quắp, không lâu sau ánh mắt đã vẫn đục dần, không còn sức sống.

Ngày chào đời cũng là ngày ra đi của nó.

“Tiền hàng đã được giao, cám ơn đã chiếu cố!”

Bác sĩ ưu nhã hành lễ, ném cưa kim loạidid, quay đầu không nhìn lại, rời khỏi căn phòng.

“Bài kiểm tra một người – đỡ đẻ - thành công qua ải.”

“Đang chấm điểm và tổng kết khen thưởng…”

“Người chơi: Trình Thực.”

“Điểm biểu hiện: Cấp S.”

“Nhận được đồ ăn: Ngón tay bánh mì (C) x5.”

“Nhận được đồ ăn: Bình chứa Slime (C) x5.”

“Nhận được đồ ăn: Bánh ngọt nhãn cầu (B) x1.”

“Con đường thành thần +0.”

“Tiến độ xây dựng bậc thang +0.” (Một người tham gia huấn luyện không được cộng điểm)

“Con đường thành thần: 2104 điểm.”

“Xếp hạng toàn cầu: 499.713.”

“Tiến độ xây dựng bậc thang: 156 bậc.”

“Bảng xếp hạng sinh mệnh: hạng 74.”

“Huấn luyện kết thúc, sắp rời khỏi.”

Bạn đang đọc Chư Thần Ngu Hí của Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.