Gặt Hái
Ngoại trừ khu vực họ đang đứng, toàn bộ phế tích đột ngột xuất hiện vô số vết nứt, chúng rõ ràng tới độ mắt thường cũng nhìn thấy được.
Thế rồi, vết nứt như mạng nhện vỡ ra, tựa như tấm gương bể tan tành.
Ngay sau đó...
Tiếng than ai oán mang theo cái chết liên tục lan truyền khắp nơi, vang vọng tới trời, vô số quái vật xúc tua khổng lồ lấy máu thịt làm thức ăn đồng loạt nhắm mắt lại, cứ như đã yên giấc ngàn thu.
Tử vong không phải lúc nào cũng phải long trời lở đất.
Khoảnh khắc lưỡi hái vung lên, ngọn lửa sinh mệnh của chúng lặng lẽ tắt ngúm.
Người chết, liềm tan.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong vòng mấy giây ngắn ngủi.
Có điều, tử khí sinh ra từ xác những kẻ đã chết vẫn chưa biến mất, chúng uốn éo bốc lên, hợp về một chỗ, ngưng từ thành Tống Á Văn vốn đã "chết".
Hắn ta đáp xuống từ giữa không trung, cả người đầm đìa mồ hôi, khó nhọc thở dốc. Chân vừa chạm đất, hắn ta lập tức ngã nhào vào vũng máu, cơ thể run lên bần bật.
Theo phản xạ của một người đảm nhận vị trí hỗ trợ, Nam Cung đứng gần đó nhất tính vươn tay kéo hắn ta dậy, nhưng vừa chạm vào cổ tay Tống Á Văn thì lại phát hiện cơ thể hắn ta lúc này cực kỳ mạnh khỏe, thậm chí là dồi dào sức sống, như chạm tới ngưỡng cao nhất.
Lý do hắn ra run rẩy không ngừng không phải do mệt mỏi vì mới thoát khỏi cái chết, mà là kích thích quá mức dẫn tới đạt cực khoái.
"Tuyệt...Quá tuyệt vời...
Hình như hắn đã được diện kiến dung nhan của Thần, ngài ấy ngồi uy nghiêm trên ngai vàng tạo thành từ xương trắng, ban cho hắn một lưỡi hái khổng lồ.
Lợi hại...
“Trình Thực, anh lợi hại thật đấy!"
Hắn ta vừa thở hổn hển, vừa giãy dụa bò dậy, tay chân luống cuống hết cả lên:
"Một lần này thôi, đời này...rất đáng giá..."
Nghe vậy, Trình Thực khẽ bật cười, Nam Cung thì ghét bỏ hất văng tay Tống Á Văn ra.
Trần Trùng và Tào Tam Tuế hẵng còn đắm chìm trong cảnh tượng lưỡi hái trời long đất lở chém xuống, qua hồi lâu vẫn không tài nào thoát ra nổi. Mãi đến khi máu thịt của Khủng Ma và thi thể của đám quái vật xúc tua sắp chôn vùi họ, Trần Trùng mới nâng lấy Tào Tam Tuế đang thoi thóp đứng dậy khỏi vũng máu.
"Giải...Giải quyết xong rồi hả?"
Đến tận lúc này, hắn ta vẫn không dám tin đó là sự thật, bằng cách nào mà nguyên một quân đội quy mô lớn với vô số Khủng Ma như vậy lại bị tiêu diệt chỉ trong chớp mắt chứ?
Rốt cuộc ban nãy đã xảy ra chuyện gì?
Đối diện với ánh mắt tò mò của Trần Trùng, Trình Thực nhe răng cười bảo:
“Đừng đoán nữa, anh chắc chắn không muốn biết về những chuyện diễn ra lúc nãy đâu. Còn nữa, kỳ thật sự việc vẫn chưa kết thúc, một khi đại quân Hài Cốt không thấy đội quân cánh phải trở về, khả năng cao sẽ lại phái những người khác tới điều tra tình hình, thế nên chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây."
Nói rồi, hắn kéo Hạ Uyển đang nằm lăn lộn dưới đất lên, chỉ tay vào bụng, bắp chân và phần lưng sưng to của cô, nghiêm giọng nói:
“Hiện sức chiến đấu của chúng ta đang bị suy giảm nặng nề, Tào Tam Tuế, Nam Cung và Hạ Uyển đã đánh mất khả năng chiến đấu, hai người kia vẫn còn ổn, nhưng tình trạng của Hạ Uyển không tốt lắm, cần được điều trị càng sớm càng tốt, vì vậy tôi nghĩ chúng ta hãy rút lui, tìm một nơi để nghỉ ngơi, ổn định lại trước đã.”
Lúc này, Tống Á Văn vẫn còn chìm đắm trong sự phấn khởi tới từ nhát chém tiêu diệt cả thế giới của mình hồi nãy, giờ vừa nghe thấy giọng điệu căng thẳng của Trình Thực, thế là buột miệng thốt ra một câu:
"Không phải còn có anh hả?"
Trình Thực cõng Hạ Uyển trên lưng, mặt mày sa sầm:
"Một người hỗ trợ chỉ có 1500 điểm như tôi thì làm được gì chứ?"
"???"
Tống Á Văn nghẹn họng nhìn hắn trân trân, đặng chỉ tay về phía khung cảnh bi thảm như dưới Địa ngục ở bên ngoài, lắp bắp nói:
“Anh...Anh...Cái đó...không phải do anh gây ra sao?”
Nói tới đây, âm vực lập tức thay đổi:
“Anh mà chỉ có 1500 điểm thật, tôi sẽ chặt đầu mình xuống làm bóng cho anh đá luôn.”
Mặt Trần Trùng cũng giăng kín mây đen, hắn ta cõng Tào Tam Tuế trên lưng, tay nắm lấy Nam Cung, không chút chần chừ do dự mà tức tốc kéo người chạy ra ngoài, đồng thời nghĩ thầm trong lòng:
Đúng là tên này rất mạnh, nhưng thích giả vờ giả vịt thái quá, thật khiến người khác thấy khó chịu.
Càng khó chịu hơn nữa là lần nào họ cũng bị hắn nắm múi dắt đi!
Những lời bông đùa của kẻ thắng không khiến họ sinh lòng chán ghét, vấn đề nằm ở chỗ hoàn cảnh hiện tại không cho phép họ dừng lại một chỗ quá lâu, nên tất cả mọi người đành chân thấp chân cao lội qua vũng bùn lầy tạo thành từ máu thịt trong bãi phế tích, giãy dụa chạy thục mạng về phía Đông.
Ban nãy đứng ở trung tâm lĩnh vực Tử Vong nên mọi người còn chưa cảm nhận được rõ ràng, nhưng vừa bước ra khỏi Địa ngục máu thịt chồng chất kia, họ mới thật sự có nhận thức đúng đắn về những gì Trình Thực làm ban nãy.
Thịt nát, mảnh xác, dịch nhầy, máu đen…
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |