Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi Biết Anh Đang Giả Ngu

Phiên bản Dịch · 1054 chữ

Phương Thi Tình thấy Trình Thực nhìn mình, bèn hỏi ngược lại:

“Còn anh thì sao?”

“Tôi? Không có phát hiện gì, chỉ nghe được nhiều tin đồn quái đản thôi, mọi người muốn nghe không?”

“...”

Nhớ lại kiến thức “lạnh” mà Trình Thực chia sẻ khi nãy, cô khẽ giật giật khóe miệng, chuyển ánh mắt sang người khác.

“Anh Hoàng?”

“Ừm...đau đầu quá...không có! Lẽ ra không nên có!”

Phương Thi Tình và Trình Thực nghe vậy thì đều khẽ nhíu mày, trong lòng cả hai cùng nảy ra suy nghĩ giống nhau:

Hỏng rồi, ông chú này là tín đồ của “Hỗn Loạn”.

“Hỗn Loạn” là vị Thần đầu tiên của Mệnh đồ “Hỗn Độn”, là khởi đầu của “Hỗn Độn”, hiện thân của sự điên cuồng vô trật tự, đồng thời là kẻ thù không đội trời chung của “Trật Tự”.

Ý chí của Thần tôn sùng thế giới không tồn tại quy luật, con cho rằng điểm cuối cùng của vũ trụ chính là hỗn loạn vô trật tự, cho nên tinh thần của những người chơi tin thờ Thần thường bị ý chí của Thần ảnh hưởng, ít nhiều đều có biểu hiện không bình thường.

Nếu phải chọn người chơi được yêu thích nhất thì không ai khác ngoài tín đồ của “Trật Tự”.

Nhưng nếu phải chọn người chơi bị ghét nhất, các tín đồ của những Tà Thần như “Ô Đọa”, “Yên Diệt” hay “Đần Độn” cũng phải xếp phía sau, số phiếu chống của tín đồ “Hỗn Loạn” chắc chắn vượt xa các đối thủ khác.

Bởi vì bọn họ không chỉ ít hỗ trợ trong các thí luyện, mà còn thường xuyên gây phiền phức chứ không giúp được gì.

Tất nhiên, nói “gây phiền phức chứ không giúp được gì” thì có vẻ nhẹ nhàng quá, xuất phát từ sự khinh miệt quy tắc và sự chà đạp lên lý tưởng trật tự, bọn họ thường cố ý “gây rối”.

Nhưng đối với bọn họ, sự “cố ý” đó lại là hành động xuất phát từ “thiện ý”, bởi vì bọn họ cảm thấy mình đang dẫn dắt thí luyện tiến về phía hỗn loạn.

Mà hỗn loạn, mới chính là “điểm cuối cùng” của vũ trụ.

Đối với tín đồ của “Hỗn Loạn”, tốt nhất là không nên kích động họ quá nhiều, cứ để mặc họ thôi.

Phương Thi Tình nhanh chóng bỏ qua Hoàng Ba, nhìn sang Bách Linh.

Bách Linh cũng lắc tay, uể oải nói:

“Không phát hiện vấn đề gì. Nếu phải nói thì...có lẽ đám đàn ông ở đây khỏe quá mức thì phải.”

Nói xong, cô còn không nhịn được mà liếm khóe môi:

“Khỏe đến kỳ lạ luôn ấy.”

“Không ai phát hiện ra gì cả...Điều này không hợp lý.”

Phương Thi Tình vô thức bỏ qua câu đùa kỳ quặc của Bách Linh, cúi đầu chìm vào suy nghĩ.

Nếu mỗi ngóc ngách trong cảnh ký ức đều rõ ràng bất thường thì chỉ có một khả năng: chủ nhân của ký ức này quen biết tất cả mọi người ở đây, cho nên hắn ta mới có thể tái hiện một cách hoàn chỉnh từng cá nhân trong ký ức.

Nhưng theo những gì đã kiểm tra trước đó, dường như các thực khách ở đây đều là những người xa lạ với nhau.

Làm sao người xa lạ lại có thể xuất hiện rõ ràng đến vậy trong ký ức?

Chẳng lẽ có ai đó đang âm mưu điều gì trong quán rượu này?

Khi cả nhóm đang cúi đầu suy nghĩ, Trình Thực nhàm chán nâng ly rượu lên, than thở:

“Nhân viên phục vụ đâu rồi, sao rượu hết mà vẫn chưa đến rót thêm? Không phải bọn họ nên theo dõi từng bàn để chủ động phục vụ khách ngay sao?”

Vừa nói xong, ánh mắt khinh thường của Từ Lộ từ phía đối diện lập tức nhìn chằm chằm hắn như muốn nói: Đồ lười biếng đây mà.

Nhưng Bách Linh bên cạnh thì lại đồng tình, cô nháy mắt với hắn một cái, thầm gắn thêm cho Trình Thức nhãn mác mới: Tên lười thích mua vui.

Phương Thi Tình cũng nghe thấy lời hắn nói, ban đầu cô có chút bất lực, cảm thấy ải này trừ tên sát thủ bí ẩn A Minh thì những người khác đều chẳng ra gì.

Nhưng không biết vì sao, thấy Trình Thực đang ngó nghiêng tìm nhân viên phục vụ, trong đầu cô bỗng lóe lên một ý tưởng, bèn đập mạnh cuốn sách trong tay xuống bàn.

“Bộp!”

Một tiếng vang lớn khiến mọi người giật mình.

“Nhân viên phục vụ!”

“Hả?”

“?”

Phương Thi Tình hơi kích động nói:

“Là nhân viên phục vụ, Trình Thực nói đúng! Chỉ có nhân viên phục vụ mới chú ý đến từng động thái của khách khứa ở tất cả các bàn mọi lúc thôi, chỉ có bọn họ mới quen thuộc với từng thực khách. Vì thế, mọi góc trong ký ức đều rõ ràng, bởi vì bọn họ vốn đã hiểu rõ mọi thứ ở đây!”

Từ Lộ trợn tròn hai mắt nhìn Trình Thực, thấy Trình Thực cũng đang ngơ ngác, trong lòng hơi khiếp sợ.

Xem ra hắn cũng không ngờ tới, chắc chỉ may mắn nói trúng thôi...

Trình Thực quả nhiên cố tình tỏ ra ngơ ngác, hắn cố gắng mở to mắt, chớp chớp vài cái, lúng túng nói:

“Tôi có nói thế à?”

Phương Thi Tình liếc hắn một cái đầy ẩn ý, nhanh chóng đứng dậy định đi gặp các nhân viên phục vụ.

Trước đó cô cũng từng nghe các nhân viên phục vụ trò chuyện, nhưng do bọn họ nói quá ít với thực khách nên không có nhiều thông tin hữu ích, vì vậy cô đã bỏ qua.

Thấy cô hành động nhanh chóng như vậy, Trình Thực lại tốt bụng nhắc nhở:

“Đại ca, ngài đi chậm thôi, những thực khách ở đây đều khỏe mạnh thế này, lại còn uống nhiều rượu như vậy, tính khí chẳng tốt đâu, ngài nóng nảy như thế lỡ như chọc bọn họ nổi giận, đến lúc đánh nhau thì chúng ta nguy mất!”

Bạn đang đọc Chư Thần Ngu Hí của Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.