Người Trong Nghành
Phương Thi Tình nhún vai, sau đó dẫn Từ Lộ đi. A Minh vừa muốn đi an ủi Trình Thực vài câu, vừa muốn nhanh chóng đi tìm hiểu. Hắn do dự vài giây, sau đó chỉ nói 1 câu “cố lên” với Trình Thực rồi nhanh chân rời đi. Chỉ còn mỗi Bách Linh vẫn đứng yên tại chỗ không di chuyển. Trình Thực thấy cô như vậy thì cười nói:
“Quả nhiên vẫn là cô có mắt nhìn, cô muốn ở đây cùng xem với tôi không?”
Hai tay Bách Linh đặt trên bụng dưới, cô cắn môi, nũng nịu nói:
“So với xem xiếc thú thì tôi càng muốn cưỡi lên anh diễn xiếc hơn...thế nào?”
“?”
Vẻ mặt Trình Thực cứng đờ lại, hắn lập tức quay đầu rời đi. Tín đồ của Ô Đọa không thể nào kìm hãm thiên tính của mình được, cũng không biết ai là người may mắn sẽ rơi vào vòng tay của Ô Đọa đây. Do trong đội vẫn còn 1 người chưa bước vào màn ký ức thứ 2, vậy nên Cánh cửa ký ức vẫn chưa đóng lại. Khi Trình Thực đi ngang qua nó, hắn thầm nhớ kỹ vị trí của Cánh cửa ký ức. Dựa theo logic thì có lẽ đây chính là chỗ ngồi của người phục vụ kia. Có thể khiến người phục vụ đó hồi tưởng lại những gì hắn đã trải qua trong quán rượu thì có lẽ ở trong tầm mắt hắn, ở đây có thứ gì đó mà hắn quen thuộc. Nhưng mà ở đây là đoàn xiếc, vậy thì có thứ gì có thể liên quan tới quán rượu được cơ chứ? Trình Thực vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy mà hắn đi tới phía sau cánh gà của sân khấu.
Hậu trường của gánh xiếc ở phía tây của dãy ghế dành cho khách quý, ở đây người ra người vào tấp nập, ồn ào náo nhiệt chẳng thua kém gì bên ngoài. Có đủ loại người của đủ các chủng tộc, từ dã thú cho tới sinh vật nguyên tố đang giao tiếp với nhau, giọng nói ồn ào còn hơn cả cái chợ. Trình Thực chỉ liếc mắt nhìn trộm vào trong 1 cái, hắn liền nhận ra nhất định mục tiêu lần này không phải là người của đoàn xiếc, mà là 1 ai đó trong số khán giả, thậm chí hắn còn biết đó là 1 khán giả không giàu có lắm. Bởi vì trần của cả nơi dành cho khách quý và phòng chuẩn bị hậu trường...là trong suốt. Toàn bộ phần nóc trần đều là giao thoa trong suốt, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy bàn chân và cả...mông của mấy vị khách quý kia nữa kìa. Đây là 1 loại sai lệch ký ức cực kỳ rõ ràng, chỉ có khi ký ức của bản thể cực kỳ không quen thuộc hay nói cách khác là chưa từng nhìn thấy cảnh này bao giờ thì mới có thể sảy ra sự sai lệch về mặt ký ức rõ ràng tới vậy.
Tất nhiên, nếu gặp trường hợp này thì cũng không thể bỏ qua khả năng đã có người động tay động chân, dù sao thì đây cũng là 1 thế giới mà người ta có đủ tất cả các loại kỹ năng mà. Nhưng sau khi Trình Thực đi dạo 1 vòng bên trong thì hắn nhận ra không có 1 ai trong đây chú ý tới phần mông của khách quý hiện lên trên đỉnh đầu họ, điều này cũng có thể chứng minh rằng ký ức thật sự của bản thể không hề hiểu rõ cả về phần hậu trường của gánh xiếc lẫn phần ghế dành cho khách quý. Vậy cũng có nghĩa là, muốn cho hắn xem phần mông của những người khách quý này...à không, là xem xem ở đây có manh mối gì không. Trình Thực nhanh chóng đi tới phỏng vấn mấy người diễn viên có vẻ mặt trông tương đối hiền lành, sau khi đứng nói dóc với bọn họ 1 hồi thì hắn cũng đã xác định được cái mông nào là của vị khách quý nào. Không có nghi ngờ gì cả, khán giả tôn quý nhất chính là một trong các chủ nhân của trấn nhỏ này, là Công tước Brooks và Phu nhân Dilar. Nghe nói cô ấy cực kỳ thích xem xiếc thú người lùn, nhất là gần đây cô ấy tới xem đoàn xiếc diễn rất thường xuyên. Ngồi bên cạnh cô đều là nữ quyến của các gia đình quý tộc. Hiển nhiên đây là 1 đám chị em bạn dì. Ở phía sau lưng họ chính là các quý tộc khác và cận vệ, sau đó nữa mới là tầng lớp trung lưu trong trấn, đó đều là các ông chủ của các nhà xưởng. Trình Thực quan sát 1 hồi lâu, hắn nhận ra 1 điều rất thú vị. Đám cận vệ tỏ vẻ đầy xem thường khi nhìn mấy ông chủ trung lưu phía sau, mà các ông chủ này cũng tỏ vẻ xem thường với đám chó săn ngồi phía trước. Cả hai bên đều ghét bỏ lẫn nhau, nhưng mà lại đều thèm khát muốn có được thân phận giống như đối phương.
“Dù cho có là ở Châu Hy Vọng thì quan hệ của mọi người cũng phức tạp như trong hiện thực vậy...”
Nhưng khi Trình Thực thấy cảnh tiếp theo thì hắn chỉ biết kinh ngạc cảm thán:
“....Không, ở đây còn phức tạp hơn trong hiện thực nhiều.”
Bởi vì hắn thấy cảnh hộ vệ đứng phía sau lưng Phu nhân công tước đang lén lút vươn tay về phía mông của Phu nhân. Do thời gian “gấp gáp”, Trình Thực chỉ xem thêm 3 phút rồi rời đi với vẻ tiếc nuối. Nếu hắn đã khoanh vùng được phạm vi của ký ức bản thể rồi thì hắn cũng nên đi báo với đồng đội 1 tiếng, để họ có thể thay đổi phương hướng tìm hiểu. Hắn nhìn liếc qua thời gian, đã thêm nửa tiếng trôi qua. Hắn quay đầu lại nhìn về hướng khán đài, Cánh cửa ký ức vẫn đang ở đó mà chưa hề biến mất.
“Lạ thật, chú Hoàng còn chần chờ ở màn đầu tiên làm gì không biết?”
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |