Đối chiến Xích Thành.
Chương 102: Đối chiến Xích Thành.
Thiên Ca đứng trên lôi đài, hướng ánh mắt quét tới xung quanh, phía trước là chỗ ngồi của tộc trưởng, cùng các gia lão khác.
Tất cả đều hướng ánh mắt về một phía riêng biệt, họ đang nhìn thân nhân của mình. Trong gia tộc, các học viên đa số đều có thế lực của riêng mình, một số là con cháu của một vị gia lão, uy thế vô cùng.
Người Thiên Ca vừa đánh xuống lôi đài cũng là con cháu của một vị gia lão, vô thức hắn cảm nhận được một cỗ rét lạnh truyền đến thân.
"Thua thì chịu đi."
Thiên Ca nhàn nhạt nói, giây sau hắn lại giơ ngón cái chỉ xuống dưới, giọng điệu lạnh lẽo, đôi mắt trừng lên đáng sợ quát: "Nếu không muốn trọng thương thì nhận thua đi, ta không muốn lãng phí chân nguyên."
Các học viên bây giờ đã thấy được bộ mặt của Thiên Ca như thế nào, Xích Hải cũng thầm lo lắng.
Lúc trước hắn có nói với Thiên Ca cho bản thân vào tiểu tổ của Phương Chính.
"Cái này ta không nói chắc. Nhưng Phương Nguyên giúp ta kiếm được Hoa Thỉ cổ, ta hứa với hắn chắc chắn sẽ thực hiện."
"Tuy nhiên..."
Thiên Ca dần quay đầu lại, ánh mắt quét từ trên xuống dưới Xích Hải, trầm giọng nói: "Ngươi phải hoàn thành baì kiểm tra bí mật này, ta đảm bảo Phương Chính sẽ cho ngươi vào tiểu tổ."
Phương Nguyên cũng rất dễ dàng vượt ải, đối thủ của hắn chỉ cần một đấm là nằm. Thiên Ca đá người xuống lôi đài, thì đối phương lại dùng đấm, từng động tác cứ ngỡ là riêng biệt, không ngờ hoàn hảo như vậy, làm thành một bộ quyền pháp cũng không phải là không thể.
Cả hai bắt đầu càn quét cả lôi đài, chớp mắt chẳng mấy ai dám làm đối thủ của bọn hắn.
"Tên tiểu tử này giấu sâu thật, không nghĩ hắn lại có thể hành đến trình độ này, thực cũng thật sự là khủng bố trong cùng thế hệ."
Tộc trưởng khẽ vuốt râu, cảm thán thực lực của Thiên Ca.
"Cổ Nguyệt Thiên Ca đối đầu Cổ Nguyệt Xích Thành."
Cổ Nguyệt Mạc Trần nhìn thấy đối thủ của Xích Thành, lòng không nhịn nổi mà nói móc gia gia đối phương một phen: "Xích lão đầu, cháu ngươi sắp đấu với tên tiểu tử rồi đó, không lo lắng sao? Dù sao cũng là một nhị chuyển."
"Hừ, ngươi không lo lắng, chỉ là một nhị chuyển, cháu ta còn không đánh lại sao?"
Thiên Ca nhìn thấy đối thủ của mình là Xích Thành, khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên.
"Chịu thôi đi, ta vẫn chưa sử dụng cổ trùng đâu."
Thiên Ca đưa ra lời mời đầu hàng cho đối phương, tay làm động tác khiêu khích.
"Ngươi giấu khá sâu đây, nhân cơ hội hôm nay ta sẽ vượt cấp khiêu chiến, làm rạng danh Xích mạch."
Lời vừa dứt, Xích Thành phóng tới một đạo nguyệt nhận, uy lực mạnh mẽ vô cùng.
Thiên Ca chỉ khẽ động bàn tay, mười đạo thân ảnh lập tức xuất hiện, một trong số đó chắn trước mặt Thiên Ca, chặt lại đòn tấn công vừa rồi, còn lại chín đạo thân ảnh tiến hành bao vây lấy Xích Thành.
Đạo thân ảnh trước mặt Thiên Ca hoá thành luồng sáng màu cam mà biến mất.
"Nhiều thì sao chứ, một mình ta cũng có thể xử hết."
Nhìn thấy cổ trùng kỳ lạ này, Xích Thành không khỏi có suy nghĩ chừng bước, nhưng hắn vì gia gia của hắn, tuyệt không thể lùi bước được.
"Cổ trùng kỳ dị này, chúng ta có nên bắt tên nhóc này giao ra cổ phương không?"
Các gia lão nhìn thấy cổ trùng này không khỏi loé lên ánh mắt tham lam.
Thiên Ca trên lôi đài, chỉ nhếch lên: "Xích Thành ngươi có ghen tị với ta không?"
"Ý ngươi là gì?"
Xích Thành nhịn không được muốn tiếp cận đối phương, đưa tay vào không khiếu, cướp lấy con cổ này.
"Ngươi thích thì sao chứ? Nếu ngươi bắt gia gia của kình cương chế ta nộp cổ phương lên gia tộc, cho ngươi cơ hội lấy được cổ trùng này thì cũng không được. Dù sao thiếu tộc trưởng của ta chỉ tín nhiệm ta, hắn cũng không muốn nhiều người biết bí mật của hắn. Ngươi định làm phật lòng tộc trưởng sao?"
"Ta đã dùng qua Hắc Thỉ cổ, tăng vĩnh viễn một Trư lực, sánh ngang với thần lực bẩm sinh của Phương Nguyên. Con cổ này phụ thuộc chủ yếu vào sức lực của cổ sư, nếu ngươi sở hữu con cổ này, mà không có bất kỳ thú lực nào cũng chỉ là phế vật mà thôi."
Thiên Ca thẳng thắn nhục mạ Xích Thành, đối phương chỉ có thể vừa một mình đối kháng chín đạo thân ảnh có năm thành lực lượng thân thể của Thiên Ca, vừa nghe đối phương nhục mã bản thân, cảm giác khó chịu mà không nói lên lời thật sự rất bi ai a.
Phương Nguyên dưới lôi đài nghe được, hắn cũng không khỏi đỏ mắt nhìn chằm chằm vào chín đạo thân ảnh này.
Hùng Hắc Bạch trên lôi đài hơi nhíu mày: "Hắn đang mượn đối thủ rèn luyện khả năng Nô đạo của bản thân."
Thiên Ca đã có thể đứng yên điều khiển ba đạo thân ảnh cùng một lúc. Khi cùng lên giao đấu, hắn chỉ có thể phát huy được hoàn mĩ hai đạo thân ảnh, một đạo có thể xem là thành thục, còn lại thì không đáng nhắc đến.
Hùng Hắc Bạch nhìn sơ qua cũng liền nhận ra: "Nhất tâm tam dụng?"
"Tên này tuyệt không tầm thường, sau này cần thời gian để thăm dò, ngay cả phương diện sử dụng cổ trùng cũng rất tàn bạo. Ta đoán hắn hoàn toàn không có cổ trùng phòng thủ, chỉ Bách Ngã cổ cũng có thể thay thế sử như cổ trùng phòng ngự."
Nhất tâm tam dụng là kỹ năng hắn học được trong mộng cảnh, trong mộng cảnh hắn mất ba mươi năm trong Vô Ưu Sơn để luyện khả măng nhất tâm nhị dụng, mười năm bên ngoài để thành thục nhất tâm tam dụng. Trong ba trăm năm càng đạt được nhất tâm lục dụng, tuy nhiên sau khi ra khỏi mộng cảnh, hắn chỉ có thể hắn lại.
Một số ký ức có liên quan một chút đến tu hành có thể giữ lại, tuy nhiên ký ức vẫn chỉ là ký ức, sau vụ của Lý Cấn hắn cũng chăm chỉ tiêu hoá toàn bộ kỳ ức trong mộng cảnh.
Di chứng vào mộng cảnh xác thực rất nguy hiểm, mặc dù không phải đau đầu như búa bổ lúc ra khỏi mộng cảnh, nhưng những ngày sau này cũng rất khó khăn để vượt qua.
Cảm giác đau đầu cũng dần xoa dịu, đến bây giờ hắn chỉ cảm thấy một chút nhói. Di chứng sử dụng cổ trùng đã giảm thiểu đến mức thấp nhất, dù vậy vẫn không thể khinh thường khi lấy thân phàm nhân sử dụng tiên cổ.
Các kỹ năng võ học được hắn rèn luyện đến trình độ nhuần nhuyễn, nhất tâm tứ dụng mới chính là giới hạn của hắn, tuy nhiên để nói thành thục như nhất tâm tam dụng vẫn còn xa lắm.
Nhờ vào cảnh giới Luyện đạo Chuẩn Tông Sư, hắn cũng có thể dư sức luyện thành Nguyệt Mang cổ. Nhưng khi thành thục kỹ thuật nhất tâm tam dụng, trình độ Luyện đạo lập tức tăng vọt, hắn có cảm giác chính mình sắp chạm đến cảnh giới Tông Sư luyện đạo, khi đạt trình độ này hắn có thể suy tính được đầu thành cổ trùng Luyện đạo.
Trình độ này cũng dừng đơn thuần dừng lại ở lĩnh vực Luyện đạo, như cổ Luyện Lửa, bên trong còn ẩn chứa một chút tinh túy lưu phái Viêm đạo.
Nếu đưa cảnh giới Viêm đạo cùng Luyện đạo lên Tông Sư, sát chiêu cùng cổ phương liên quan đến hai lưu đó cũng là chỉ là nháy mắt.
Thiên Ca còn chưa biết một thứ, cảnh giới lưu phái có quyết định đến thứ hắn có thể đem ra ngoài. Nếu lúc đó hắn lựa chọn cảnh giới Đại Tông Sư Hồn đạo, thành quả bây giờ chắc còn khủng bố hơn, chỉ tiếc là chọn Luyện đạo.
Đại Tông Sư chính là một bước trong cảnh giới lưu phái, ở cảnh giới này cổ sư có thể mô phỏng tác dụng của lưu phái khác. Thiên Ca cũng có thể lựa chọn mô phỏng hiệu quả của Luyện đạo, chỉ tiếc hắn quá mức xem trọng cảnh giới Luyện đạo mà xem thường Đại Tông Sư Hồn đạo.
Nếu có ngày hắn đạt đuợc cảnh giới Đại Tông Sư, chắc chắn sẽ mắng cho bản thân của hiện tại.
Thiên Ca có thể suy tính thành Huyết Tích cổ một phần cũng nhờ trực giác bên trong mộng cảnh, dù ký ức đã bị xoá, nhưng chút chân ý vẫn còn lưu luyến lại được một chút.
Trở lại lôi đài, chiến sự đang nghiêng về một phía, thân pháp Thiên Ca thể hiện ra thiên về tận dụng tình xung quanh làm điểm lợi cho bản thân, lấy linh hoạt làm căn cơ.
Xích Thành không kém cạnh gì, hắn đã rèn luyện quyền cước suốt một năm. Mặc dù Thiên Ca lấy thế đông chèn ép, hắn vẫn giữ từng bước đối phó với những phân thân còn lại.
Dù gì cũng chỉ là một nửa người trưởng thành cùng một Trư lực cộng lại, làm sao có thể bằng người thật chứ?
Phân thân biến mất, Thiên Ca bỗng lấy đà chạy đến, tung mình đá một cước về phía Xích Thành.
Hắn bị chèn đến gần lôi đài, trong tình thế này lại sinh ra một chút tĩnh lặng cùng thông suốt, Xích Thành chụm hai tay lại, một cuớc bay đến hắn vẫn trụ trên lôi đài.
Cứ ngỡ bản thân đã thua, chân nguyên cũng chỉ còn lại ba thành, hắn ta thở phào một hơi. Thiên Ca không để đối phương nói gì, lập tức vung tay lên mười đạo phân thân cùng lúc xuất hiện.
Bọn chúng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, cùng lúc tung ra mười cú đá, uy lực cộng dồn, mạnh mẽ vô cùng.
Người bên dưới có thể nghe thấy âm thanh phanh chấn động kịch liệt, trong lòng không khỏi chấn kinh.
Xích Thành đã tiêu hao gần hết, chiến với nhiều phân thân cùng lúc, tinh thần cũng đã không còn, một đòn này triệt để hạ ngục hắn.
Ngay khi hắn bị đá bay khỏi lôi đài, một cỗ uy áp thình lình ập đến Thiên Ca. Đây là sát ý, suy cho cùng cũng chỉ âm thầm, Xích Luyện không dám trước mặt các vị gia lão ở đây, giở thế hiếp yếu, bắt nạt hậu bối, huống chi còn có tộc trưởng ở đây.
"Ngươi thua rồi."
Thiên Ca cũng chẳng bận tâm, hắn đối hết thảy nhân vật phụ, kể cả hắn đều là sâu kiến, Phương Nguyên cũng thế, bất quá đối phương còn vô số giá trị để bản thân lợi dụng.
Ước muốn hộ tá Phương Nguyên còn không? Tất nhiên là không, bản thân lo còn chưa xong, ở đó mà chăm lo cho một bậc Bính có thể giết chết bản thân, tăng nội tình của bản thân.
Mạc Bắc cùng lúc này cũng bị Phương Nguyên đánh bại, hắn chỉ liếc mắt nhìn một chút, liền quat người bỏ đi.
Chớp mắt đã đến trận chung kết, người trụ trì lên tiếng thông báo cặp đấu tiếp theo.
"Cổ Nguyệt Thiên Ca đối chiến Cổ Nguyệt Phương Nguyên."
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |