Mưa rơi
Chương 11: Mưa rơi.
Bầu trời tại Cổ Nguyệt sơn trại vẫn cứ như vậy, mưa rơi lất phất giữa mùa thu, nhiều người nông dân vội vã chạy từ ruộng về đến nhà, không ai là không ướt như chuột lột.
"Chết tiệt, chỉ còn một chút nữa thôi là thu hoạch xong rồi!"
"Chàng đừng tức giận như vậy, lát tạnh rồi chúng ta cùng làm sau."
"Haiz, ta biết rồi, nhưng những hộ gia đình khác thu hoạch xong lúa rồi, còn chúng ta vẫn còn rất nhiều."
Một bên Thiên Ca nhìn thấy hai vợ chồng đang cùng nhau dùng một chiếc áo để che tạm thời những giọt mưa, chàng than thở, nàng an ủi.
Nhưng lọt vào tai hắn chỉ có mấy từ "thu hoạch lúa xong rồi", ánh mắt sáng lên, thu hoạch lúa xong, tức là người ngoài như ta có thể nhặt lúa hả. Mặc cho cơn mưa đang trở nên còn dữ dội bao nhiêu, hắn vẫn một lòng lội xuống ruộng, nhặt từng cọng lúa.
Có người thấy hắn đang miệt mài cong lưng nhặt lúa, họ lên tiếng khuyên bảo: "Trời mưa rồi, cậu nhóc mau về nhà đi."
"Đúng rồi, cậu đừng cố gắng nữa, kẻo cha mẹ lo lắng cho cậu đó."
Động tác của Thiên Ca rất thuần thục, như với hắn nhặt lúa cũng là một bài tập để rèn luyện sự tập trung, mỗi giây hắn không dám lơ là lấy một điểm.
"Ta đã lâu không được ăn ngon rồi, nếu tìm được mấy cọng có thể làm nhiều món."
Với suy nghĩ vì sắp được ăn ngon, động tác của hắn lại càng nhanh. Mặc cho chiếc lưng đang trở nên đau dữ dội, sự lạnh buốt từ quần áo bám lên người, hắn vẫn một lòng vì bản thân.
Trong một căn phòng sang trọng, hơi ấm toả ra đủ để xoa dịu những người suốt ngày ở đồng ruộng.
Kế bên cửa sổ có một chiếc bàn nhỏ, bên trên đựng đầy tách trà quý, một người đàn ông trung niên đứng bên cửa sổ đang mở ra. Mặc cho từng hạt mưa bắn lên người hắn, hắn vẫn đứng đó.
Một cậu nhóc tầm năm tuổi mở cửa bước vào, quần áo trên người cũng đã có giá trị mấy khối nguyên thạch.
Ánh mắt của nó đảo qua xung quanh, trong đôi mắt có thể nhìn thấy sự nghi ngờ đang dần lớn lên.
Hắn tên Thanh Phong, con trai của gia chủ Thanh gia, đồng thời là một Thiên Ngoại Chi Ma. Vào năm ba tuổi, hắn đã tìm thấy Thiên Ngoại đạo ngân thuộc về mình, Thiên đạo đạo ngân và ngưng luyện nó thành cổ Luyện Thiên.
Cổ trùng này có thể phân tách đạo ngân từ cổ trùng khác và dự trữ bên trong bản thân nó. Chỉ cần bản thân hắn có hiểu biết chút ít về loại cổ trùng muốn luyện, hắn có thể dùng cổ Luyện Thiên tổng hợp đạo ngân, luyện thành cổ trùng bản thân muốn, chỉ cần có hiểu biết về năm thành cổ phương muốn luyện. Năng lực cũng như Truy Tiên Vận và Thiên Huyễn Linh Đồng, không cần chân nguyên phát động.
Hắn cũng từng là một đọc giả của Cổ Chân Nhân giống Thiên Ca cùng Trần Triệt, nên có một chút hiểu biết nhất định việc thế giới này. Nên có hiểu biết một chút về cổ trùng cùng Thiên Ngoại đạo ngân, và một số bí mật khác, không ohair chuyện gì quá kỳ lạ.
"Thanh Phong, con cũng đã lớn rồi, ta nên nói cho con biết chuyện này."
Thanh gia là một trong những gia tộc được tách ra một gia tộc lớn.
Lâm gia, rất lâu trước đây từng là một gia tộc cỡ lớn, sở hữu một cổ tiên bát chuyển trấn thủ, được xưng là một trong những thế lực hàng đầu ở Nam Cương. Nhưng sau này vì một lý do bí ẩn, gia chủ của bọn vẫn lạc. Lâm gia không bao lâu liền rơi vào tình cảnh không có người chống lưng, cứ thế bị nhiều thế lực thù địch vây công, cùng nhau gọi lên Ma đạo.
Những người còn sống sót chia nhau thành hai nhóm người, một tây một đông, trốn thoát khỏi sự truy đuổi. Hai nhóm người này nhanh chóng thành lập một gia tộc của riêng mình, lần lượt là Thanh gia cùng Liễu gia, cả hai cũng chẳng có mấy hạt giống tốt trở thành cổ tiên, cứ thế suy thoái trong vòng mấy nghìn năm.
Thanh gia sau này lại xuất hiện thêm một vị cổ tiên Lục chuyển. Khi vị cổ tiên này vẫn lạc, Thanh gia lại như Lâm gia, phân tán thành bốn gia tộc khác Thanh, Kiếm, Hồng, Trần.
Chỉ có Liễu gia vẫn còn đoàn kết, những người này liên tực thực hiện các phi vụ buôn bán nhỏ, không bao lâu kiếm được một số tài sản nhất định. Hiện tại đây là thế lực có tiếng nói nhất.
"Cha người nói với con về chuyện này để làm gì ạ?"
Thanh Phong một bộ dạng ngây thơ hỏi lại, Thanh Dương chỉ có thể bất lực rây rây trán, muốn nói rồi lại thôi, nó vẫn còn quá nhỏ a, ta không nên sắp đặt nó sớm như vậy.
Thanh Phong ngoài mặt là vậy, nhưng trong lòng đã sớm rơi vào trầm tư, bí mật Lâm gia, thời đại của gia tộc này chắc cũng được hơn ngàn năm rồi.
Trong nguyên tác, không hề nói đến chuyện này, rất có thể là gia tộc lâu đời, chuyện các gia tộc thay thế nhau không phải chuyện hiếm lạ gì. Hoặc là lịch sử này vốn dĩ đã không tồn tại, người có thể thay đổi được sự kiện được định sẵn, chắc chắn là người đó, Thiên Ngoại Chi Ma.
Lão nhìn về những chiếc lá thu ngoài kia, rồi lại nhìn về phía tóc của mình, lòng không kìm được bèn thở dài.
"Ta nói với con, chính là vì chúng ta sắp bước vào một thời đại mới rồi."
Một bên lão nói vậy, bên trong đã thở dài rồi, đơn giản là đang nghĩ đến chuyện khác, nếu nhà ngươi thật sự yêu con bé đến như vậy, cớ sao lại đi vào con đường ma đạo này chứ, cớ sao lại luyện hồn nó thành cổ trùng. Truyền thừa Đạo Thiên rốt cuộc là cái gì.
Không biết từ lúc nào chiếc lá mùa thu đã đậu vào trong phòng, gió bên ngoài lại càng lớn hơn, tiếng rào rạc của mưa rơi thật êm tai. Lão quay đầu lại nhìn chiếc lá khô trên bàn.
Chợt, một cơn gió hất bay một vũng nước vào trong, nó nhanh chóng rửa sạch chiếc lá, lộ ra một màu xanh đầy sức sống.
Thanh Phong vẫn không hay, đơn giản là hắn ỷ vào bản thân đã có cổ trùng Thiên đạo nên coi trời bằng vung, thời đại mới? Ta biết chứ, không phải là thời đại của Mộng đạo sao, là thời đại chưa đầy một trăm năm để Luyện Thiên Ma Tôn xuất thế. Luyện Thiên Ma Tôn, ngươi chỉ là bước đệm trên con đường thành Tôn của ta mà thôi.
Một bên khác, tiếng mưa càng lúc càng to, Thiên Ca hắt xì giữa cánh đồng rộng lớn, trên tay là một đống lúa hắn đã nhặt được, dĩ nhiên không phải là nhổ trộm của người khác.
"Ta cần cố gắng hơn, tất cả là vì cảnh tượng Đại Ái thành Tôn."
Hắn biết chính mình vẫn chưa có đủ sức mạnh, hơn hết là đang sống trong một tập thể, làm điều thất đức chỉ tổ gây phiền phức đến bản thân hắn.
Đôi chân từ lúc nào đã dính đầy bùn, bỗng tiếng ếch cất lên, Thiên Ca vất phải một tảng đá, thân thể không vững mà ngã xuống, đống lúa vừa nhặt đã bị thôi bay theo gió.
Mọi công sức của hắn hoàn toàn là công cốc, Thiên Ca kiên trì nhặt lấy từng cọng lúa còn sót lại. Không biết từ bao giờ nửa thân của hắn đã ngậm trong bùn.
"Tại sao lại như vậy!"
Thiên Ca gào thét giữa trời mưa, có người đi ngang qua, kéo hắn ra khỏi ruộng.
"Ta không cam tâm."
Mặc cho hắn cố giãy dụa đòi nhặt bằng được số lúa vừa này, thì vẫn bị người đó lôi đi.
Thiên Ca thẫn thờ dưới giường đắp lên một tấm chăn nhỏ, cơn gió xé lạnh như cắt vào da thịt của hắn.
Lớp bùn trên quần áo dính chặt với nhau, trông hắn thật thê thảm. Thiên Ca đâu muốn vậy, không biết là Thiên Ý bất công, hay cuộc đời của hắn vốn dĩ là như vậy.
Người đàn ông đó đưa hắn lên ruộng, rồi để hắn tự đi về nhà. Thiên Ca đã lạnh rồi, hắn không còn cách nào nữa.
Mưa thu nhanh chóng trôi qua, nhường chỗ lại cho nắng ấm. Thiên Ca lại bắt đầu một ngày mới, nhưng lại đem theo cơn bệnh từ tối qua.
Dù mưa đêm qua có to đến mấy, đống rêu bên hồ vẫn còn nguyên vẹn. Thiên Ca nhìn thứ này xúc động không thôi.
"Sau này ta có chén thịt thì không thiếu ngươi chén canh."
Thân thể đã sớm yếu đuối, này lại còn bị bệnh, Thiên Ca vẫn chăm chỉ chạy bộ. Hết chạy bộ rồi đến hít đất, tập square, nhảy cao, tập plank.
Đến khi cơ thể đã gần đạt đến giới hạn có thể chịu đựng được. Hắn cúi lưng xuống chống hai tay vào đùi, làm như vậy có thể để cơ thể hít thở oxi được nhiều hơn.
Sau khi điều tức xong, hắn đưa tay ra phía trước, rồi đứng lên ngồi xuống. Bài tập này chủ yếu sử dụng các cơ như cơ đùi, cơ mông.
Bài tập Plank là động tác nằm sấp, chống hai khuỷu tay vuông góc ngay dưới vai. Nhón hai mũi chân lên, nâng thân người lên và giữ lưng, hông, cổ thành một đường thẳng. Đây là bài tập vua của vùng bụng, luyện tập sức bền của cơ bụng, giúp giảm mỡ bụng, luyện sức bền của cơ bắp tay và đùi.
Như để bồi thường cho hắn, hôm nay trời lại nắng gắt đến lạ thường. Thiên Ca tích cực hưởng thụ ánh nắng này, hắn điên cuồng luyện tập, từng giọt mồ hôi chảy xuống đều là động lực giúp hắn tiếp tục.
Thiên Ca không định ăn rêu dài dài, hắn dự định trong một tháng tới chính mình sẽ đi săn cá bên sông.
Một tháng sau, thân thể của Thiên Ca so với lúc mới xuyên qua, không còn dáng vẻ gầy yếu nữa, mà thay vào đó là một bộ dáng khoẻ mạnh, hắn không còn dễ bệnh tật nữa.
Kế hoạch của hắn đã sớm thay đổi, rêu bên hồ vẫn đủ để hắn ăn thêm một tháng nữa. Trong một tháng này, hắn lại mở rộng thêm một mục tiêu nữa, đó là rèn sắt.
Quần áo của hắn vẫn còn dính một lớp bẩn từ vụ lần trước, Thiên Ca đã muốn thay thứ này từ lâu nhưng vì không có tiền, đành phải cố gắng nhẫn nhịn.
Thiên Ca ra bờ sông tìm lấy một số viên đá đánh lửa. Sau một ngày tìm kiếm đến chiều, hắn đã có cho mình năm viên đá đánh lửa.
Trở về nhà, hắn không còn thấy thứ gì để đốt được, lại lần nữa vạch ra kế hoạch ngày mai: "Mai vào rừng tìm củi đốt, trước đó tìm đồ đựng củi!"
Thiên Ca rơi vào trầm tư, hắn thật sự lo lắng rồi: "Nhà chẳng có thứ gì để đựng củi cả. Vậy phải làm sao đây!"
"Thôi thì lấy được chút nào hay chút đó vậy.”
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 20 |