Truyền thừa Đạo Thiên
Chương 15: Truyền thừa Đạo Thiên
Đại sảnh Kiếm gia, những người ở đây nhìn thấy lão phụ nhân dập đầu toét ra máu, lòng đầy thương sót, còn nhìn Trần Hồng lộ ra một vẻ thất vọng, không ngờ hắn là loại người ham phú quý.
Trần Hồng biết, nếu hắn không rời đi lúc này, tương lai không chỉ Kiếm gia, mà người con gái hắn yêu nhất cũng sẽ bị liên lụy đến. Hắn thà để bản thân đau khổ cũng không muốn để nàng ấy cứ vậy mà gặp nạn.
"Ta không mong ngươi có thể trở về với bọn ta, ta chỉ mong ngươi gọi chúng ta là cha mẹ như ngày xưa!"
"Là cha sai, cha không nên nặng lời với con như vậy. Chỉ tại cha xúc động quá, con làm ơn hãy theo cha mẹ về đi. Ta biết con rất cần tình cảm gia đình này."
Không biết trong thâm tâm người đàn ông này đang mỉa mai, hay là châm biếm mà nói: "Lại nói tình cảm của người ngoài, sao bằng máu mủ ruột thịt."
Trong mắt Trần Hồng hiện lên một tia oán độc, sau đó lại quay người ôm lấy Kiếm Nhu Tình. Trần Hồng biết bản thân thật yếu đuối, không thể chống lại số phận, trên hết Kiếm gia còn một bí mật, hắn không muốn vì mình mà Kiếm gia lại đi đến bước diệt vong.
Cái ôm này chính là những tình cảm hắn chất chứa bao lâu, muốn dành cho nàng ngay tại đây, và mãi mãi. Tất cả chỉ thoáng qua trong chốc lát, Trần Hồng cứ ngỡ đó là ngàn năm.
Tại khoảnh khắc này, nàng cảm thấy bất ngờ, lần đầu nàng chứng kiến một người mạnh mẽ lại có thể rơi nước mắt nhiều như vậy Hai mắt Trần Hồng chảy xuống hai dòng nước mắt nóng hổi, như mang theo khổ đau vì chia ly, như không muốn phải xa nàng: "Ta vẫn sẽ nhớ muội, dù người ta có nói gì thì muội vẫn là người ta yêu nhất!"
Nói rồi, hắn quay người rời đi, đôi mắt lâu lâu lại ngoáy lại, trái tim như thắt lại. Hắn trước kia muốn nhanh như thỏ để đuổi kịp nàng, muốn hung mãnh như sói để bắt nàng cho mình, hiện tại không muốn nhanh nữa, chỉ muốn như chú rùa chậm chạp chỉ để muốn nhìn nàng lâu hơn một chút.
Ngay tại khoảnh khắc hắn bước đi, trong lòng hai người dường như có thứ gì đó vỡ đi. Còn hai vợ chồng tộc Cổ Nguyệt thì vui như được mùa, không phải vì tìm lại Trần Hồng, vì hồng trần tươi đẹp của bọn họ mới thật sự bắt đầu.
"Chờ chút!"
Trần Quyền bất ngờ lên tiếng, những người ở đây không nói một lời nào, như muốn để hắn tự nói ra.
"Ta có ý này, Trần Hồng sẽ không còn gặp lại mọi người nữa, chi bằng tổ chức cho hắn một buổi tiếc lớn. Khai khiếu đại điển."
"Làm càn!"
"Gia chủ Kiếm gia có thể nuôi một người ngoài suốt chín năm, nhưng lại không nỡ để đối phương khai khiếu tại đây. Gia chủ Kiếm gia, Kiếm Phong Thiên chính là một người tuyệt tình. Ngài liệu nghĩ Trần Hồng vừa trở về gia tộc, trong một năm tới bọn họ sẽ cho hắn khai khiếu chứ? Chi bằng để hắn thiệt thòi một chút để lấy phúc"
Kiếm Phong Thiên lớn tiếng phản bác. Trần Hồng thật sự cảm thấy ấm áp tại giây phút này, nước mắt lần này hắn rơi là hạnh phúc.
Hắn cảm thấy đối phương rõ ràng là có ác ý với mình. Nhưng vì Kiếm gia, hắn có thể làm bất cứ thứ gì. Trần Hồng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết lên tiếng lòng của mình: "Ta đồng ý với hắn!"
Trần Quyền trong lòng đã sớm đắc ý, nhưng lại có ý khuyên bảo: "Trần Hồng huynh đệ, ta chỉ là buột miệng nói ra, ngươi không cần để ý trong lòng, như vậy sẽ khiến Kiếm gia chủ khó xử đấy!"
Kiếm Phong Thiên cắn răng nói: "Dù là có hủy hoại tiền đồ của ngươi, dù có bị tộc ta đoạn tuyệt quan hệ, ngươi cũng muốn."
"Đúng vậy!"
"Ngu ngốc!"
Kết quả, Trần Hồng người có tư chất dự sẽ đạt tới Giáp đẳng, nhưng vì khai khiếu sớm nên tư chất chỉ có bậc Ất.
Kiếm Phong Thiên cấm hắn không được bước nửa bước đến Kiếm gia. Bọn họ biết nhân quả liên quan tới Tôn giả lớn thế nào mà, thế nên dù không cam tâm, nhưng tất cả sẽ vĩnh viễn sẽ không gặp lại.
Một năm sau.
Trong những năm sống tại tộc Cổ Nguyệt, Trần Hồng đã đổi tên thành Trương Tam, Cổ Nguyệt Trương Tam.
Đúng như Trần Quyền từng nói, gia tộc sẽ không giúp hắn khai khiếu.
Gia cảnh vất vả, cha mẹ thường xuyên cằn nhằn việc hắn thường xuyên chậm chạp, chẳng làm được gì, thậm chí là đánh đập. Trương Tam được đi học như bao người khác, nhưng nguyên thạch của hắn được phát tại học đường lại đưa cho cha mẹ hắn, dĩ nhiên là bắt buộc.
Sáu năm sau, cha mẹ hắn thiệt mạng trong trận lang triều. Tài nguyên suốt mấy năm toàn đưa cho cha mẹ hắn, nên tu vi chẳng có chút tiến triển đáng kể nào.
"Một cổ sư sáu năm tu luyện, chỉ đạt tới nhị chuyển sơ giai. Làm sao đạt tới ngày đó, ngày mà ta gặp lại Tình nhi."
Trần Hồng vốn không tính thực hiện lời hứa gì, chỉ cần hắn mạnh hơn, thì bất kỳ giới hạn nào đều là trò vặt vãnh mà thôi. Nhưng hắn chỉ có tu vi nhị chuyển.
Đêm tháng một của một năm sau, ánh trăng chói rọi chiếu sáng vách núi, một cậu thiếu niên từng bước lại gần nơi đó, trên vai còn đeo một chiếc giỏ lớn. Thu nguyệt xuân phong, thiếu niên ngẩng mặt nhìn lên trời, trong lòng đầy nhung nhớ, sau đó nhìn lại chiếc áo của bản thân, nếu nhìn kỹ sẽ thấy một đoạn vải rất cũ không ăn nhập với những phần vải khác, còn thoang thoảng mùi máu chưa trôi.
"Trăng hôm nay thật đẹp, ta nhớ ngươi rất nhiều, Nhu Tình."
"Có lần áo ta bị rách, chính nàng là người sửa lại cho ta. Nàng biết không, Tình Nhi, lúc đó nàng chẳng phải là cổ sư gì cả, chỉ là một con người bình thường. Khi tay bị thương, nàng vẫn cố cắn răng khâu những nét cuối cùng. Chiếc áo dính máu, nàng xin lỗi ta, lúc đó ta cũng rất ấy náy. Và ta lúc đó cũng rất hạnh phúc, đến giờ những vết nàng khâu, chiếc áo hồi đó. Mỗi lần ta giặt áo đều cố gắng không chà tới những mảnh vải này, vì ta sợ quên nàng, ta sợ rửa trôi đi kỷ niệm duy nhất này."
Lâu ngày chiếc áo màu xanh hoà cùng vết máu ngày càng phai nhạt, tạo một màu sắc hài hoà, như tình cảm của hắn dành nàng, cũng như nàng dành cho hắn. Nhưng đến cuối cùng, mảnh vải này lại bị nhuộm thành một màu đỏ, tình cảm của người rồi cũng sẽ nhạt phai, tình yêu của người sẽ thật đau khổ nếu nhuộm trong ân hận.
Cùng là máu, nhưng máu của nàng là tình yêu còn của hắn chỉ là ân hận.
Đúng lúc Trần Hồng vẫn đang còn ngắm trăng, một bóng người bất thình lình đẩy hắn xuống dưới chân núi. Không khí xe lạnh của ban đêm càng làm hắn cô đơn, từng trận gió cố thổi hắn xuống, hắn chỉ có thể bất lực nhìn lên cao. Trần Hồng đã như người mù, mất phương hướng của cuộc sống.
Người áo đen trên kia xoay người rời đi, được mấy bước đã đến một gốc cây gần đó, sau đó hắn bắt đầu quỳ xuống đất, giọng nói cung kính với người thiếu niên khuất sau bóng tối: "Ta đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao."
Truyền thừa Đạo Thiên thường là đi một cặp. Bên trong truyền thừa kỳ này là một cặp truyền thừa Hồn - Luyện, nói đúng hơn là chân truyền, bởi vì bên trong có chứa tinh túy Luyện Đạo của các Ma Tôn.
Phía đối diện người đang quỳ là một thiếu niên đang quanh tay trước ngực, trên mặt chính là Mặt Nạ Đạo Tặc. Đôi mắt của hắn hướng về phía vách núi, rồi hướng về phía Cổ Nguyệt sơn trại.
Giữa tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Trần Hồng được một cành cây móc vào đoạn áo cũ. Nhưng rất nhanh nó đã bị rách, hắn nhắm mắt lại buông xuôi tất cả, cứ nghĩ bản thân sẽ chết bây giờ, thì hắn đã ở đứng ở một bệ đá lúc nào không hay, mảnh áo mới là thứ giúp hắn vượt qua kiếp nạn lần này.
Trần Hồng từ từ mở mắt ra, bất giác rùng mình, phía sau là một cái hang, bên trong vang lên những tiếng dơi quái dị.
Hắn quay người lại, thấy một đốm sáng bên trong, Trần Hồng tò mò tiến lại gần, mặc cho tiếng dơi càng lúc càng quái dị.
Ánh sáng màu trắng phát ra từ một tảng đá, nhờ vào ánh sáng này hắn có thể nhìn rõ những cấu trúc trong đây. Càng đi sâu về phía trước hắn lại càng cảm thấy kỳ lạ: "Chỗ tảng đá phát ra ánh sáng, nhưng phía cửa ra vào lại bên chặn bằng một màn đên kịt. Dường như ngay tại lúc ta quay đầu lại, thứ ánh sáng này mới phát ra!"
Hắn chạm vào tảng đá, ánh sáng vụt tắt ngay tức thì, sau đó lại toả ra một thứ ánh sáng nhẹ, không nói là quá sáng nhưng cũng đủ để nhìn thấy xung quanh.
Trần Hồng từ từ cầm thứ mình vừa chạm vào, ánh sáng của căn động càng ngày càng giống như con mắt có thể nhìn ra mọi sự huyền bí.
Một chiếc hộp màu đen dần dần bị lôi ra từ bí mật huyền bí, bên trong hiện ra hai con Thư Trùng. Một con nói về lĩnh vực Luyện đạo, một con lại nói tới cổ phương.
Trần Hồng nhanh chóng bị choáng ngợp trước toàn bộ những thứ đã ở trong đầu.
Sau đó là những tiếng tim dồn dập lấn át tiếng dơi kêu, bên trong không chỉ chứa tới bốn mươi loại cổ phương khác nhau, mà đã lên tới hơn một trăm loại. Đến khi đọc được một đoạn thông tin quan trọng, giọng của hắn bắt đầu lắp bắp.
"Đây, đây đây là truyền thừa của Đạo Thiên Ma Tôn đây mà."
Ánh mắt của hắn nhanh chóng va phải một loại cổ phương thuộc Thâu đạo, Mặt Nạ Đạo Tặc, là loại cổ trùng có thể che giấu hầu hết khí tức của cổ sư. Đây chính là thứ hắn đang cần.
Trong hang còn cất trữ vô số cổ tài cùng cổ trùng quý hiếm, nguyên thạch không thiếu. Chỉ trong bốn năm, hắn đã đột phá tam chuyển, Mặt Nạ Đạo Tặc cũng đã trở thành cổ bản mệnh của hắn.
Vào năm đó, Trần Hồng thuận lợi đột nhập vào Kiếm gia. Cả hai vui mừng gặp lại nhau, sau đó có một đêm ân ái suốt ba ngày. Chỉ trong chưa đầy ba tháng, Kiếm Nhu Tình có dấu hiệu mang thai, cả tộc nhân Kiếm gia huyên náo, tìm ra kẻ chủ mưu hãm hại thân thể ngọc ngà của tiểu thư nhà mình. Sau đó nhanh chóng phát hiện ra vị trí của hắn.
"Báo cáo, kẻ bị trục xuất mười năm trước đã xuất hiện trở lại."
Giọng Kiếm Nhu Tình trở gấp gáp.
"Hồng ca ca, huynh mau chạy đi ta sẽ cản đường bọn họ!"
Cả hai cùng nhau chạy trốn, giữa đường Kiếm Nhu Tình bị vất ngã rồi được Trần Hồng bế lên. Hai người vượt qua rừng, nhưng nơi cuối cùng chờ đời bọn họ là một vách núi.
Vách núi nơi cho hắn cơ duyên gặp nàng, vách núi nơi hắn và nàng bị trói buộc. Nhiều người trong Kiếm gia đã đứng ở đây từ trước, sắc mặt của từng người đều nghiêm nghị.
Gia chủ Kiếm gia bước lên phía trước, Kiếm Nhu Tình lấy ra chiếc mặt nạ Trần Hồng đã tặng cho mình. Mái tóc cắt hai thổi phập phồng trong gió, khoảnh khắc này như hoà vào nhau, rồi bung ra thành hai.
"Trần ca, ta sẽ dạy ngươi phương pháp luyện cổ cuối cùng ta biết. Cổ biến tấu, biến tấu luyện!"
"Cổ trùng là mảnh vỡ đạo ngân, mảnh vỡ này được hình thành từ vô số đạo ngân khác nhau. Nhiệm vụ của cổ sư là cần bằng cân ngân từ cổ tài, từ từ luyện ra cổ trùng. Cổ phương có hai phần. Một phần quy định đến hình dạng, tính chất của cổ trùng, gọi là trình tự quy tắc. Phần còn lại được gọi là trình tự bổ sung, cung cấp, củng cố năng lực của cổ trùng."
"Trình tự quy tắc là nơi dễ cân bằng đạo ngân nhất, cũng là phần khó thay dổi nhất. Thế nên ta có thể thay đổi trình tự bổ sung, để thay đổi năng lực của cổ trùng, thậm chí là giúp cổ trùng vốn không thuộc lưu phái này, mà vẫn sở hữu năng lực của lưu phái khác."
Nói đến đây, giọng điệu của nàng dần thả lỏng, nhưng vẫn mang theo một tia mất mát. Đôi mắt xinh đẹp từ từ nhắm lại, rồi mở ra, hiện lên một vẻ sống chết đến cùng vì tình yêu.
"Ta từng hứa sẽ múa cho ngươi, đến giờ có lẽ chưa muộn nhỉ?" Kiếm Nhu Tình quay đầu mỉm cười.
Trần Hồng một bên đã chết lặng, ánh mắt hững hờ nhìn về phía Kiếm gia tộc nhân, lòng nảy sinh nhiều cảm xúc. Không khí rất yên tĩnh, Kiếm Phong Thiên thở dài, ông không biết nói gì thêm.
Nàng phất tay áo lên, vô số cổ tài bay ra lượn thành hình trăng khuyết. Từ tay nàng xuất hiện một ngọn lửa, nó sáng như như ngọn đuốc trong đêm tối của hắn. Ngọn lửa bám lên một cổ tài bất kỳ trong số đó, ngọn lửa truyền đến những cổ tài còn lại trên không trung.
Tay trái đưa ra trước, tay phải liên tục điều khiển ngọn lửa bất kỳ ngờ tu lại, chân phải đưa liên. Vầng trăng khuyết hừng hực lưa đỏ, xoay chuyển giữa không trung, nổi bật giữa bầu trời đêm.
Tà áo màu xanh lượn nhẹ nhàng qua từng động tác đẹp như cánh bướm bay dưới ánh của trăng sáng.
Nụ cười của nàng ấy khi luyện cổ thật đẹp như trăng vậy, đó là những gì Trần Hồng đã nghĩ.
Những thành viên trong Kiếm gia kinh ngạc đến mức há hốc mồm: "Chuẩn, chuẩn Đại Tông Sư Luyện đạo, sao nàng có thể làm được!"
Sắc mặt gia chủ Kiếm gia cũng kinh ngạc không khác gì những người ở đây, nhưng bỗng lại trầm xuống, vì vợ ông đã lừa ông.
"Thiên Tư Thông Minh, thể chất do gia chủ đời đầu luyện thành tiên cổ, sau đó nuốt xuống cho mình sử dụng. Người sở hữu thể chất này, không chỉ tâm cảnh được gia tăng thêm mấy chục tuổi, mà còn cho phép họ lĩnh ngộ được nhiều kiến thức, không nói ngoa thể chất này đã vượt xa thập tuyệt thể."
Điều kiện tiên quyết để con cháu có cơ hội sở hữu thể chất này là người sinh ra bắt buộc phải có thể chất này. Nhưng ông không hề sở hữu thể chất này, chỉ có thể nói vợ ông đã phản bội ông, hoặc giấu đi bí mật này.
Trong lòng lão đã sinh ra một nỗi thất vọng cực lớn, mình nuôi lớn nó, mình yêu thương nó, để rồi nó cùng vợ mình cùng phản bội mình, hiện giờ hắn đã không còn bất cứ tình cảm gì nữa: "Tiểu Hồng, ngoan ngoãn giao ra truyền thừa Đạo Thiên!"
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 9 |