Bí mật nhỏ
Chương 19: Bí mật nhỏ.
Trái tim Thiên Ca đập loạn nhịp, như thôi thúc hắn tiến về chiếc gương phía trước. Ngay khi hắn nhìn vào chiếc gương, một luồng sáng pha trộn giữa lam và lục dần hiện diện trên hai con mắt của Thiên Ca.
Với năng lực của cổ trùng sau khi kết hợp, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy trong con ngươi lấy một con mắt màu lam lục làm trung tâm. Liên kết với nó là một mắt màu vàng, bên trong con mắt đó là những vòng xoắn ốc phức tạp. Ngoài con mắt ra, nó còn có một con rối màu trắng đang liên kết với phần cấu tạo chính.
Đạo ngân vốn dĩ không có hình dạng cố định, nhưng cổ trùng dựa theo ý hắn có thể hiểu, mà diễn hoá thành những hình dạng như thế này.
Khi năng lực của Thiên Huyễn Linh Đồng dần mất đi hiệu lực, hắn vẫn một bộ dạng thẫn thờ như vậy. Vì hắn đã tìm thấy cơ hội để Thiên Huyễn Linh Đồng thoát phàm, dù cho có không thành tiên cổ, thì đây vẫn là cổ trùng bản mệnh của hắn, cũng như là mạnh nhất.
Thiên Ca từ từ nâng tay của mình lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào nó, vì hắn biết ngày bản thân trở mình sắp đến rồi.
"Đợi bảy ngày nữa, ta có thể làm tiếp thí nghiệm tiếp theo. Đợi nhị chuyển đi."
Hai ngày sau.
Thiên Ca vẫn tiếp tục kế hoạch tu hành của chính mình, mỗi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, hắn đã sở hữu một Hắc Mãng, sự dẻo dai đã tăng lên đáng kể. Tinh thần lực của bản thân đã đạt đến trình độ chưa từng có, cổ trùng Bạch Lãng Tâm Nhãn cổ cũng sắp được luyện thành rồi.
Sáng, hắn đi tới nhà Trương Tam, bản thân lại đang ngồi trên ghế chủ nhà, phía dưới là các gia nô trong nhà.
Thiên Ca trong âm thầm đã không chế hầu hết những người ở đây, nên ngay khi Trương Tam chết, hắn trở thành chú vẫn không vấn đề. Ánh mắt của hắn nhìn xuống những người này như một vị quân chủ bế nghễ chúng sinh: "Thông tin ta nhờ các ngươi điều tra về xá lợi cổ thế nào rồi? Có ai tới thác nước không?"
Một tên có vết sẹo trên mặt tên là Phúc quý, hắn chấp hai tay lại, khom lưng trả lời: "Dạ thiếu gia, chúng ta đã điều tra về cổ trùng đó rồi, hiện tại Thanh Đồng Xá Lợi cổ rất hiếm, nhưng nó lại đang ở trong tay của tộc trưởng Hùng gia trại. Mấy ngày này có một thiếu niên cùng một thiếu nữ thường xuyên tới lui thác nước, nơi mà ngài từng nói, hành vi rất khả nghi, cần ta đi xử lý bọn chúng không?"
Thiên Ca gõ cổ tay xuống bàn, ánh mắt hờ, trên tay cầm một tách trà còn thoang thoảng khói trắng. Ở một góc độ khoonh thể thấy, hắn lén cho một con chim trong tay áo uống một ngụm, thấy không vấn đề gì, hắn mới thưởng thức tách trà này.
Nghe thấy âm thanh gõ bàn, tên Phúc Quý hèn mọn đưa hắn một mẩu giấy. Dưới năng lực của Thiên Huyễn Linh Đồng, trong những năm đầu hắn đã thâu tóm gần hết nền kinh tế trong trại. Mọi nơi lui tới, không nơi nào không có tai mắt của hắn ở đó.
Những mẩu giấy này ghi chép toàn bộ lý lịch của những người khả nghi từng tới khách điếm, mua cổ trùng, cổ tài. Mỗi quán đều có doanh thu ngang bằng nhau là 400 khối nguyên thạch mỗi tháng, nhưng trong một khách điếm lại thu được hơn 10 khối, là tiền để thuê dài hạn, số tiền thu được từ mua cổ tài laii nhiều hơn tám khối.
Thiên Ca đã sớm cơ cấu mọi nơi, thuê khách điếm, mua cổ tài, đều là những hình thức để hắn có thể bốc lột kẻ khác một cách quang minh chính đại.
Ngay khi đã chú ý đến những thông tin này, Thiên Ca liền rơi vào trầm tư tính toán.
Sắp hành động rồi sao? Ngay khi ta biết ngươi là người xuyên không, thì ta đã cho người chú ý từng động tác của ngươi rồi. Ngươi hiện tại có vô số ràng buộc, ngươi và ta đều biết tới truyền thừa của Hoa Tửu Hành giả, nhưng đây chính là sự khác biệt. Nếu ta biết ngươi động đến truyền thừa, ta không ngần ngại cho người tố lên tộc nhân, lúc đó nhân quả của ngươi và Cổ Nguyệt sơn trại đã lập.
Đệ đệ của ngươi nữa, hay đúng hơn là muội muội giả nam trang, không cho gia tộc ngươi biết mới đúng chứ! Lý do ta để nàng ta thường xuyên tới giao dịch, chính là xem ngươi có dám để nàng lấy đi thứ quý nhất trong truyền thừa không? Mọi thứ ta đã chuẩn bị giống trông truyền thừa có đến ba phần, nhưng chỉ riêng Thiên Nguyên Bảo Liên là không thể bù đắp được.
Thông qua một số giao dịch với người của Trần gia, ta đoán được, bốn gia tộc các ngươi chính là không được phép có một đoạn nhân quả nào với tộc Cổ Nguyệt. Nhưng ngay khi các ngươi tiếp xúc đến người, cùng Cổ Nguyệt sơn trại, nhân quả này đã định.
Tu vi của các ngươi còn thấp, làm sao dám đánh thức vị cường giả ngũ chuyển bên trong Huyết Hải được chứ? Trưởng lão trong nhà cũng không dám tới nơi này, chứ đừng nói mượn lực từ họ.
"Mọi quyền chủ động nay đã thuộc về ta!"
Thiên Ca một mình đi dạo trên đường, hắn tạm ghé tới một con hẻm. Bên trong con hẻm đã có người đợi ở đây từ trước.
"Ngươi nói có thứ gì gây bất ngờ cho ta, đó là thứ gì?"
"Ngươi không muốn đoạt lấy vị trí gia chủ của Trần gia sao? Trần Hải công tử."
"Ngươi nói cái gì vậy?"
Ngay khi đối phương còn không hiểu Thiên Ca đang nói cái gì, hắn đã vẩy cái túi bên hông, một cỗ thi thể được đem ra, nó là của Trương Tam.
"Cha ngươi và ngươi căn bản không phải họ Cổ Nguyệt. Ngươi biết tên thật của cha ngươi là gì không?"
"Ngươi giết ông ta?"
Đối phương như mường tượng được thứ gì đó, giọng điệu trở nên run rẩy. Ánh mắt sợ hãi nhìn lên Thiên Ca, bắt gặp bộ mặt tham lam của hắn đang nhìn về phía thi thể cha mình.
"Ngươi nên cảm thấy may mắn, chỉ vì ta chưa đem ông ta trở thành cổ tài. Ngươi muốn ông ta đau đớn trao thọ nguyên cho kẻ khác, ngươi muốn thấy ông ta đau khổ từng chút một sao?"
"Trần Hải gì chứ, ha ha ha...." Hắn giận dữ lao lên túm lấy cổ áo của Thiên Ca, "Ngươi nói đây không phải là cha ta đi!"
Thiên Ca bỗng bật cười lên, giọng cười man rợ của hắn vang lên trong hẻm, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào mắt hắn, trong đôi mắt đó là một đống cổ tài còn tươi: "Ngươi tệ thật. Ông ta bị cổ trùng làm tổn thương bởi ám chiêu trong lúc được tung ra."
"Trần Hải, thả ta ra, hay là ngươi cũng muốn làm thành viên trong bạch cốt động của ta."
Nhớ lại cái hang đó, người cùng hắn bắt nạt Thiên Ca từ những buổi đầu tiên: "Ta thật sự không cố ý, nếu không, bọn họ..."
"Sẽ giết ta đúng không?" Thiên Ca nở nụ cười trào phúng, "Ngươi sai rồi, không phải vì ngươi muốn bảo vệ ta, mà là vì ta muốn vậy!"
Giọng cười của hắn lần nữa vang lên trong hẻm, Trần Hải lại rơi vào sự sợ hãi bất tận, hắn thật không nghĩ một niên thiêu này lại đáng sợ như vậy. Trần Hải từ từ buông tay khỏi tay áo của hắn, đôi chân bất giác lùi lại về phía sau, đôi môi run rẩy.
Thiên Ca thấy không khí yên tĩnh rồi, bắt đầu phẩy tà áo màu đen của mình vào không trung, sau đó kể lại mọi thứ.
"Vào năm Trần Hồng hai lăm tuổi. Ngươi biết gì không? Vào năm ta được mười tuổi, ta bị bắt tới Trần gia, sau đó thấy ba người phụ nữ có nhan sắc giống như nhau!"
Trần Hải chấn kinh, ánh mắt loé lên sự sợ hãi chưa từng có: "Ý ngươi là gia chủ Trần gia, Trần Quyền đã sớm thâu tóm được Kiếm gia."
"Mẹ ngươi chính là Kiếm Thủy Liên! Con gái của gia chủ Kiếm gia."
"Khoan! Ngươi nói nàng hạ sinh vào năm Trần Hồng mười bốn, sao mẹ ta lại có thể là nàng ta. Ngươi làm sao chứng minh đây là cha ta?"
Thiên Ca đưa tay ra chắn trước mặt, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: "Năm cha ngươi hai lăm, nàng ta mới được mười một tuổi. Nhưng ngươi không thắc mắc nàng cũng bị dính ám chiêu giống cha ngươi sao?"
Sắc mặt Trần Hải trở nên xanh xao, chỉ vì hắn đã đoán ra được bí mật khủng khiếp đằng sau đó: "Là mẹ của nàng, còn người thực hiện ám chiêu đối với Trần Hồng cũng là nàng."
"Không sai? Tất cả chính là âm mưu. Trong những năm Trần Hồng không có ở đó, hắn đã từng bước chiếm cảm tình của hai người phụ nữ. Sau đó, ngươi cũng biết rồi, Trần Quyền có ý định trừ khử ngươi."
"Trần gia bị diệt cũng chỉ là âm mưu của hắn mà thôi!"
Thiên Ca lại đưa ra các bằng chứng khác: "Trần Triệt chính là người có khả năng kế thừa Trần gia. Vậy nên hắn để con trai mình có thể nắm quyền Trần gia, nhưng không muốn dạy gì cho hắn, chỉ vì muốn bản thân làm người đứng sau. Ngươi cũng biết rồi, điều kiện để ta giao dịch với bọn hắn đó là giết chết kẻ này, cùng cha ngươi!"
"Nói một tràng, vậy ngươi có chứng cứ gì chứng minh rằng ta là con trai của người này." Trần Hải đã sớm trở nên điên loạn, hắn cười, hắn cười chính mình. Hắn càng hi vọng đây hoàn toàn không phải sự thật.
"Mẹ ngươi đã chém một nhát đằng sau lưng ngươi, chỉ để kiếm cho ngươi một đường sống."
Nói rồi, Thiên Ca vạch áo của Trần Hải ra, để lộ một vết xẹo nhỏ.
Thiên Ca khi nào đã tu hành, hắn đã tu ngay từ khi được xuyên tới. Ánh mắt của hắn chính là kim chỉ nam duy nhất.
"Ngươi muốn thành gia chủ Trần gia không?" Hay ngươi muốn giống ông ta, trở thành chất dinh dưỡng chất kẻ khác!"
"Ngươi!" Nước mắt của Trần Hải đã sớm dàn giụa, nước mũi tèm nhem.
"Ta có thể phục sinh ông ta."
Đối phương không tin lời hắn, nhưng lại tin rằng thế giới này vẫn còn tia hi vọng, lời nói của Thiên Ca chính là nòi nổ cho cho thứ ánh sáng này.
Thiên Ca cũng không phải rảnh, vì nó có liên quan đến Tiên Cốt, nên lời hứa chắc chắn sẽ được thực hiện.
Thiên Ca mỉm cười nhẹ, tiến sát lại gần hắn, nhẹ nhàng thì thầm vào tai hắn, như ác quỷ đưa ra những lời đường ngọt: "Bọn họ nói tới nhân quả Tôn giả lớn quá, tại sao lại muốn truyền thừa của Tôn giả. Đây chẳng qua là kế ám hại người vô tội mà thôi. Ngươi thật sự không muốn báo thù sao? Thế giới tàn nhẫn hơn ngươi nghĩ đấy." Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai Trần Hải lại bất giác lạnh sống lưng, nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn triệt để sợ hãi thiếu niên này rồi.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 10 |