Hợp tác.
Chương 30: Hợp tác.
Thiên Ca lấy ra một chiếc đầu sư tử, dù đã chết nhưng khí thế vương giả nó toả ra vẫn không thể xem thường, nhưng lại bị ném xuống đất như những vật tầm thường, thật đáng tiếc cho một cuộc đời vương giả. Ngọn lửa màu xanh nhang chóng nhấn chìm lấy nó. Đến khi màu đen hoàn toàn bao phủ lấy chiếc đầu, hắn lấy ra một cái nghiên mực cùng một cây bút, tiến hành viết chữ "Ấn" lên chiếc đầu. Thiên Ca lần nữa rút lấy hồn phách của mình, đạo hồn phách này rất nhỏ, chỉ to bằng nửa cái móng tay, nó phóng đến ngọn lửa màu xanh mà dung nhập.
Dùng hoả luyện duy trì nhiệt độ, cũng không quên thêm vào một số cổ tài. Chiếc đầu dần dần được thu nhỏ lại bằng một bàn tay, bên ngoài được bao phủ lấy một lớp đá mỏng, có thể nhìn thấy chiếc đầu bên trong.
"Mệt rồi!"
Luyện cổ khiến tinh thần của hắn nhanh chóng kiệt quệ. Chỉ vì thủ pháp bên trong hắn đã phải diễn luyện từng bước trong đầu, chỉ vì muốn kiểm tra trong quá trình liệu có sai sót gì không, để kịp thời sửa đổi. Thay vì nói hắn luyện cổ chỉ một lần, thì nói hắn đã luyện mấy chục lần trong đầu, để xác suất luyện thành diễn ra suôn sẻ.
Phải biết tinh thần của hắn đã được cổ Thần Niệm gia trì, mạnh hơn cổ sư thông thường không biết bao nhiêu lần. Vậy mới thấy tên này chính là một tên điên, chỉ vì thành công mà bất chấp hậu quả.
Khi đã chắc chắn mọi thứ đã an toàn, Thiên Ca mới ngả lưng xuống sàn. Ánh mắt mơ hồ nhắm lại, nhưng hắn lại đứng lên, đi về phía kệ sách. Sau khi đẩy mạnh nó ra, hắn liền làm lộ ra một cái mật thất, sau khi đóng lại cửa vào, Thiên Ca mới chính thức được nghỉ ngơi thật sự.
Trời chuyển đến sắc tối, mặt trăng màu bạc khuất sâu màn mây, chỉ để lộ nho nhỏ vài tia sáng hướng xuống mặt đất.
Theo thời gian, ánh trăng ngại ngùng dần hé lộ bản thân khỏi những đám mây. Ánh sáng chiếc vào cửa sổ của một căn phòng, nơi mà một thiếu niên đang trò chuyện cùng một lão già.
Người thanh niên là Thanh Hằng, hắn rất may mắn, để có được thể chất Thiên Tư Thông Minh, không chỉ yêu cầu là cha mẹ từng sở hữu thể chất này, mà còn là vận may nữa.
Hắn ngồi đây với tư cách là con trai của Thanh Dương, người sở hữu tu vi ngũ chuyển cao giai. Một phần cũng nhờ Thanh Phong nghiên cứu cổ trùng, giúp lão đột phá vòng vây tư chất, tấn thăng ngũ chuyển. Tộc trưởng tộc Cổ Nguyệt, Cổ Nguyệt Bác cũng có phần cung kính, một phần là muốn kết một đoạn thiện duyên với gia tộc này.
Thanh Hằng cũng không ngại tận hưởng đãi ngộ, hai tay bình tĩnh nâng tách trà đưa lên miệng thưởng thức. Hắn đến đây chính là có việc.
"Yêu cầu của cậu không vấn đề. Nhưng tại sao lại từ bỏ cơ hội giáo dục tốt tại gia tộc, mà lại tới nơi này của tộc ta để nhập học?"
Cổ Nguyệt Bác có phần hiếu kỳ, phần nhiều là thăm dò. Một gia tộc bình thường không thể thu hút được cái nhìn của một vị cường giả ngũ chuyển, trừ phi tộc ta sở hữu một bí mật ngay cả ta cũng không biết. Cách xử lý tốt nhất hiện giờ là giữ hắn lại, từ từ điều tra.
Thanh Hằng chỉ bình thản đáp: "Chỉ là có chút hiếu kỳ trình độ giáo dục của tộc ngài đến đâu thôi?"
Câu nói này căn bản không đặt tộc Cổ Nguyệt vào mắt. Cổ Nguyệt Bác cũng hiểu, nhưng lão cũng là một lão cáo già, dễ gì bị một tên nhóc chọc giận.
"Khi nào ta có thể đến học đường?"
"Ngày mai là được rồi."
"Làm việc với ngài đúng là hiệu quả."
Thanh Hằng rời khỏi phòng tộc trưởng, bên ngoài là Xảo Xảo đang đợi hắn. Bên cạnh nàng còn có một thiếu niên có sẹo trên mặt, hắn chắp hai tay lại bẩm báo: "Thông tin mấy bữa nay ta thu thập được, tên nhóc đó cư xử như bao người bình thường khác, chỉ trừ những lúc luyện cổ. Hôm nay, ngoại trừ nói những lời kỳ lạ, thì hầu như rất bình thường."
"Hắn nói gì?"
Thanh Hằng nheo mắt lại, sắc mặt của hắn lộ vẻ rấ khó chiụ. Xảo Xảo một bên cũng phụ hoạ theo: "Ngươi không nghe lời công tử ta nói sao? Những lời kỳ lạ đó là gì?"
Người này không phải sợ, chỉ là hắn đang sắp xếp lại thông tin cần nói. Thứ nhất không thể lộ ra chính mình bị lộ, lúc đó giá trị của mình sẽ bị giảm đi rất nhiều. Hơn hết là để chó cắn chó, ta có thể đứng một bên ngư ông đắc lợi.
"Thiên... Thiên Địa Bí Cảnh!" Giọng điệu của Phúc Quý trở nên lắp bắp vô cùng.
Sắc mặt của Thanh Hằng bỗng tối sầm lại, tên này lại có tham vọng đến như vậy. Nếu không phải giết hắn sẽ gặp nhiều vấn đề, ca ca cũng không muốn phải để hắn sống thêm giây phút nào nữa.
Thủ đoạn tàn nhẫn, một kẻ nguy hiểm như vậy, mà lại được hắn ta đứng sau bảo vệ. Liệu có phải Thiên Ca đã có điểm yếu của hắn, hay đơn giản hắn bắt buộc phải làm vậy, để che giấu bí mật của mình.
Thanh Hằng nhanh chóng đưa ra những lập luận chính mình xem là có khả năng nhất. Sắc mặt của hắn khi nghĩ đến một phương án, không lẽ, tất cả đều là do Thiên Ca an bày từ trước. Nếu vậy dù có phải đắc tội với Trần gia, cũng phải giết chết hắn ta.
Người của Trần gia trong miệng hắn tất nhiên là Trần Quyền, hắn chưa thể để Thiên Ca chết ngay bây giờ được. Nếu không giữ được tính mạng của tên nhóc đó, Trần gia chỉ sợ sẽ sụp đổ trong nay mai.
Thanh Hằng nhanh chóng thông báo toàn bộ thông tin mình có, cùng suy đoán được cho Thanh Phong biết. Bản thân lại đang suy nghĩ tới cách đối phó với Thiên Ca.
Dù sao tên này rất có thủ đoạn, số nguyên thạch hắn kiếm được cũng là tiền bẩn.
Sau khi được Trương Tam nói ra lai lịch của bản thân, hắn một hồi sau mới hoàn hồn trở lại, hai tay càng xiết chặt ôm lấy quyển sách trên tay.
"Truyền thừa Đạo Thiên thật sự có thêm mười một cái sao?"
"Tất nhiên rồi! Hạch tâm của truyền thừa này là Luyện đạo. Không chỉ có vậy, Trận đạo cũng có luôn."
Thiên Ca đang say xưa nghe đối phương kể thêm, một bóng người thình lình đi tới. Hắn giật lấy quyển sách trên tay hắn, khe khẽ thở dài: "Ngươi chưa nghe qua câu "hoài bích kỳ tội" sao? Bản thân cứ ôm khư khư cái truyền thừa, vậy ngươi tự hỏi chính mình đã sức mạnh để giữ lấy chưa?"
Trương Tam nói đúng, khuôn mặt Thiên Ca có ủ rũ, ta vẫn chưa thoát khỏi tướng sao? Lòng tham ai cũng có, nhưng biết giữ lý trí trước nó hay không còn là một chuyện. Kẻ bị lòng tham chỉ phối, vĩnh viễn không thể thoát phàm.
Trương Tam nhìn lấy khuôn mặt của hắn, cũng không muốn nói gì nữa. Tâm trạng hiện tại, ta cũng không có tư cách an ủi tên nhóc này, chắc nó thất vọng lắm nhỉ.
"Truyền thừa này cũng không phải không đưa cho ngươi. Nếu sau này bị bắt lại sưu hồn, chỉ tỏ làm giàu cho kẻ khác thôi. Nếu sau này trở thành cổ sư, ta sẽ giao ra truyền thừa này, cùng sát chiêu tự bạo linh hồn bản thân cho ngươi."
Trương Tam thật sự chìm trong đau khổ và toan tính quá lâu, nên nhưng gì có thể nói ra chỉ là lợi ích, cùng bảo toàn lợi ích. Nói xong hắn mới ý thức được lời mình vừa nói, dù gì thân thể hiện giờ của đối phương cũng chỉ là một đứa trẻ, những lời nói thật sự tàn với đứa bé. Trương Tam định mở miệng nói gì, thì bị Thiên Ca chen ngang.
"Được rồi." Lời nói của hắn như dòng điện dũi thẳng sợi dây tinh thần đầy căng thẳng của Trương Tam.
"Nếu ta trở thành cổ sư, cũng đến lúc có thể luyện cổ. Ngươi chắc chắn sẽ giao truyền thừa ra, nếu ta luyện được cổ trùng?"
"Đúng vậy!"
Đến khi nhận được câu trả lời, Thiên Ca mới cười thầm, sau đó lại hỏi: "Liệu ngươi có nghe nói đến một cỏi trùng có thể khai mở khả năng luyện đạo của bản thân không?"
"Ta không dám chắc! Có lẽ ta từng biết...." Trương Tam vô thức bị cuốn vào câu hỏi của hắn, sắc mặt không khỏi trở nên có chút khó có, bàn tay bất tri bất giác đưa lên cằm, "Cổ Luyện Phàm, trong truyền thừa Đạo Thiên có đề cập đến con cổ này."
"Bản chất của cổ trùng là đạo ngân. Đạo ngân tăng phúc cổ sư, mỗi một loại đạo ngân còn đem theo một tác dụng không phải ai cũng biết."
"Riêng cổ Phàm Luyện chính là khắc đạo ngân lên người, từ đó khai mở ra con đường luyện đạo của phàm nhân."
Thiên Ca nghe xong trầm ngâm một lúc, hắn vừa nghĩ ra một cách để có được truyền thừa sớm hơn, cổ Phàm Luyện.
"Vậy cổ Phàm Luyện có ở đâu? Hiếm không?"
Trương Tam bất lực ôm trán, nhắm hai mắt lại lắc lắc đầu. Không nghĩ đứa bé này lại ngây thơ đến như vậy, đã là cổ mở ra một tương lai mới cho phàm nhân, vậy cớ sao lại tràn lan trong thiên hạ được. Chưa kể chưa ai biết rằng nó có tồn tại, hiện giờ đã xuất thế chưa. Nếu có nhiều như lá rụng thì nó vẫn hiếm thôi, lòng tham là một thứ rất kỳ diệu, nó có thể thay đổi một sụ vật.
"Lợi ích bất biến giữa dòng đời vạn biến."
Thiên Ca rơi dần vào trầm tư, hắn cũng biết một thứ sử dụng được cho phàm nhân rất hiếm, thậm chí là không tồn tại. Nhưng hắn cần biết nó hiếm đến mức nào, hắn đã biết chính mình tuyệt không thể có được một thứ vật chân quý như vậy.
Hắn cần hiểu rõ truyền thừa, bên trong có những gì, có những cổ phương nào. Có thể tranh thủ thời gian mấy năm còn lại cảm ngộ về Luyện đạo, Thiên Ca không muốn thời gian cứ như vậy bị mất đi. Nên dù dùng mấy chiêu mất dạy, kể cả mạo hiểm cả tính mạng, hắn vẫn muốn thử.
Ta có khả năng Luyện đạo, chứ đâu có nói là khi nào sẽ luyện được, cũng không đề cập đến việc ta có thể nhờ người khác luyện cho hay không. Nên ta nói người khác luyện cho ta, chính là ta có khả năng luyện, ngươi làm được gì.
Vô hình chung cả hai đã thành lập một mối quan hệ hợp tác. Thiên Ca muốn truyền thừa, Trương Tam muốn dùng hắn để làm người thay thế người con nhận định là đã chết, để bù lại khoảng thời gian bị mất với đứa con ruột của mình. Một người vì lợi ích, bất chấp làm những việc trái với luân thường đạo lý. Một người vì tình yêu thương, muốn được chăm sóc một người, muốn bao bọc lấy người đó, dù là tiêu cực nhất.
Chung quy là lợi ích.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |