Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma lộ

Tiểu thuyết gốc · 2123 chữ

Chương 33: Ma lộ.

Mọi người nghe xong đều đã có một chút cảm tình với cậu bé này, người đến người đi đều mua ủng hộ mấy ống trà.

Còn tên thợ săn lúc nghe hắn thuyết trình, liền rời đi ngay sau đó. Hắn không muốn bị những người ở đây lên án, danh tiếng đã xấu, nhưng cũng không thể tuyệt đường sau này của con trai mình. Nên dù chỉ có một chút danh dự vẫn phải cố giữ, giống như đã lỡ quẹt một vết mực lên tờ giấy, càng cố xoá nó lại càng trở nên xấu hơn ban đầu. Làm người, hắn cũng hiểu bản thân cũng có điểm dừng.

Ánh hoàng hôn trên trời dần dần đến rồi lụi tàn, tất cả để lại chỉ là một mảng điêu hiều.

Đến khi Trương Tam trở về nhà, đã không còn thấy Thiên Ca đâu hết. Nhìn vào mảnh giấy trên bàn, cảm ơn chú đã chăm sóc ta trong những ngày qua, ta thật sự không muốn làm phiền chú nữa. Ánh mắt của hắn thất thần, dường như không muốn chấp nhận sự thật, trong lòng trống trải, nhìn về phía trước, bất lực tuôn ra: "Ngươi lấy oán trả ơn, mau trả lại cái nồi đây, không có nó ta lấy gì nấu cơm."

Phía cuối tờ giấy còn mấy dòng nữa, cảm phiền chú đục mấy lỗ trong ống tre giúp ta với. Phía dưới chân là một đống tre gần trăm ống.

Trên bàn có để lại hai khối nguyên thạch.

Không phủ nhận việc kiếm được nguyên thạch đã phần nào kết nối hai người, Thiên Ca xưng Trương Tam là chú, chứng tỏ một điều, lợi ích quyết định đến quan hệ.

Tại một gốc, tên thợ săn cũng thất thần trong hẻm. Gã bị vợ đuổi ra khỏi nhà, bản thân co ro trong con hẻm vắng người, chỉ vì Thiên Ca lấy ba khối nguyên thạch, mà vẫn không chịu đưa cho đối phương trà tre mật ong. Nên bị vợ đuổi đi vì làm mất tiền chi tiêu hàng tháng.

Trong đôi mắt là sự hiện diện giữa cảm xúc và lý trí, hắn thèm lấy cỗ sảng khoái ban trưa. Gã biết vợ mình có giấu quỹ đen, một phần muốn về nhà lấy tiền mua nước giải toả cơn khát, một phần muốn ở lại đây vì vợ. Hắn sợ mình mất kiểm soát mà ra tại sát hại người mình yêu, hắn muốn hối lỗi.

Cổ giới không sai, con người không sai, nhưng chỉ vì một phút lỡ lầm mà cuộc đời có thể đi đến hướng hủy diệt.

Thiên Ca đang ngồi trên chiếc giường tồi tàn, trên chiếc chăn mỏng là những chiến lợi phẩm hắn có được. Trước hết phải kể đến món đồ giúp hắn làm giàu, một cái nồi. Bên cạnh đó còn có ba khối nguyên thạch, ba bộ áo mới, một cái màu đen, một cái màu xanh, cùng một chiếc áo lông sói dùng để mặc vào những ngày mùa đông. Lương thực có một túi gạo, tất nhiên là tự mang về, nguyên liệu làm trè hoa sen, đã lâu hắn chưa ăn đồ ngọt.

Một khối nguyên thạch có thể mua rất nhiều thứ, ba khối nguyên thạch này chính là vốn để hắn kiếm thêm nhiều nguyên thạch hơn nữa. Thành quả lớn nhất chính là lòng người, hắn đã hoàn toàn chiếm được thiện cảm của một số người, đề cập đến khoảng thời gian hắn sẽ bán trà tre mật ong.

Ngủ nghỉ một buổi tối, cơ thể cũng trở nên sảng khoái. Tối khi ngủ không còn thức giữa chừng vì lạnh nữa, vì hắn đã đắp lên mình những chiếc áo mới.

Hôm nay hắn thay một chiếc áo màu xanh, nhanh chân tới chỗ thủ công của nghệ nhân giỏi nhất tộc. Mạnh dạn chi nửa khối nguyên thạch để đổi lấy một cái giỏ tre hoàn chỉnh.

Lấy được giỏ tre, Thiên Ca không cần lo lắng nắng mưa làm trôi đất sét nữa. Ra ngoài chợ mua lấy mấy quả chanh, mấy tổ mật ong.

Mật ong rất ngọt nên không cần cho nhiều, do đó số mật ong còn dư rất nhiều, hắn mua thêm cũng vì quy trình đợi chanh và mật ngấm với nhau rất lâu. Số nguyên thạch còn sót lại mua một cái hũ.

Trương Tam mồm thì than thở, nhưng hắn vẫn đục mắt tre cho hắn. Mỗi một khúc đều rất đều, Thiên Ca rất hài lòng. Hắn đem toàn bộ chỗ tre ở đây làm vật đựng nước.

Cứ vậy ba ngày sau hắn lại mở thêm đợt bán trà tre mật ong lần thứ hai. Ai nấy đều đã nếm qua, cũng như đều không thể quên được mùi vị, cùng cảm giác sảng khoái khi uống.

Người đến người đi, trong số đó có không ít cổ sư ghé qua, bọn họ mạnh dạn chi cho hắn một đống nguyên thạch. Tất nhiên không chỉ có hắn, mà còn có Trương Tam nữa, mục đích là để bảo vệ an toàn cho hắn. Việc cầm trong tay nguyên thạch nhiều như vậy cũng không phải chuyện tốt gì.

Hôm nay hắn kiếm được năm mươi tư khối nguyên thạch, còn lại là vải, thức ăn, dụng cụ múc nước, đào bới.

Một thức uống ngon có thể thu hút sự quan tâm của nhiều người, bên trong cảm giác ngon chính là một cảm giác khao khát thứ đó. Nhưng Thiên Ca lại không có năng lực này, vậy nên hắn mới phải dùng lấy mấy trò hèn hạ để tạo hiệu quả tương tự.

Lại nói tới Thiên Huyễn Linh Đồng có thể dùng được tối hai lần liền bị phân giải thành đạo ngân.

Cổ trùng này ăn hồn phách cổ sư, vậy nên việc bị giới hạn đạo ngân mà bị phân giải chính là một điều khá tốt. Ngươi nói hắn có thể kiểm soát số lượng đạo ngân để liên tục nhiều tạo cổ trùng, hoặc chí ít cũng giữ cổ trùng ở trạng thái cấu tạo lỏng lẻo, sau này có thể thay đổi Thiên Huyễn Linh Đồng bằng nhiều cổ trùng khác nhau nữa.

Không thể, nhất định phải lần Thiên Huyễn Linh Đồng, đạo ngân căn cứ vào lần đầu tiên ngưng luyện để xác định quá trình hợp nhất. Nói cổ trùng bị phân giải thành đạo ngân, nhưng vẫn có vài sợi dính vào nhau, nên việc thay đổi cấu tạo của cổ trùng là điều không thể, hơn hết là Thiên Ca không có ý định thay đổi quyết định ban đầu.

Mỗi lần ngưng luyện cổ trùng, từng sợi đạo ngân bên trong sẽ bện lại với nhau càng nhiều.

Chỉ khi thật sự cần thiết hắn mới luyện lại cổ trùng từ đạo ngân, còn đâu là cố tình dùng xong rồi phân giải. Nguyên nhân bên trong rất nhiều, cổ trùng nuốt hồn phách để duy trì, tiêu hao tinh thần khi ngưng luyện. Cái giá phải trả cũng không nhỏ, khi dùng cổ trùng hồn phách của bản thân sẽ chịu phải một áp lực không nhỏ, giống như hắn và Thiên Huyễn Linh Đồng chỉ là mối quan hệ cộng sinh mà thôi. Mỗi lần cổ trùng bị phân giải, cơ thể sẽ tạm thời rơi vào mệt mỏi, cổ trùng này cũng tính một phần là cổ bản mệnh của hắn, không đến mức diệt vong, nhưng phản phệ là điều khó tránh khỏi. Càng về sau lượng tổn thương nhận lại càng lớn, tổn thương khi dùng cổ trùng vẫn vậy. Nhưng tổn thương khi phân giải lại càng nặng, chỉ vì từng sợi đạo ngân càng bện chặt, nó lại càng tính là một cổ trùng, trước đây chỉ tính là một bán thành phẩm mà thôi.

Trên đường Trương Tam không ngừng nhìn xuống túi nguyên thạch ngay bên hông Thiên Ca, thần sắc không khỏi cau mày lại: "Ngươi kiếm được nhiều nguyên thạch thật, nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa!"

"Chú có thể giúp cháu quảng bá không? Lợi ích chúng ta chia bảy ba, cháu bảy, chú ba."

Thiên Ca thoải mái ý kiến trước khuôn mặt đang giãn ra lại. Dù gì một ngày kiếm nguyên thạch cũng chẳng được mấy viên, vậy ta há có thể ngồi không hưởng lợi. Chưa vui mừng được bao lâu, Thiên Ca đã tạt một gáo nước lạnh vào người gã.

"Đúng rồi, chú là người bán nha."

Một năm sau.

Tháng tám.

"Cậu suy nghĩ lại đi! Năm mươi khối, không hơn không thiếu."

Một người đàn ông ăn mặc sang trọng, hắn hình như là thương nhân đang đứng bên trong con hẻm. Đứng đối diện là một cậu thiếu niên mới chỉ tầm sáu tuổi, nhưng lại toát ra phong thái kì dị không phù hợp cùng độ tuổi.

"Một trăm là một trăm! Ta không nói nhiều."

Mẹ nó, là Thiên Ca đang lừa đảo. Hắn từ bao giờ bên ngoài là trao đổi vật tư, tăng lên một khối một ống. Bên trong đã ngấm ngầm việc nâng giá, buôn bán riêng lẻ, hai khối một ống, hắn thậm chí còn độn lên ba khối một ống. Mẹ nó, đúng là gian thương.

"Ngươi mua ba mươi ống tre mật ong, mỗi ống ba khối. Giờ ngươi có bán không?"

"Tên nhóc, ngươi dám!?"

Quỷ Trảo.

Lời vừa dứt, một đạo quỷ trảo màu trắng từ xa tập kích mà đến, bên trong còn vang lên âm thanh ai oán của Oan Hồn.Thiên Ca nhẹ nhàng lách người tránh né, dường như việc này đã rất quen thuộc.

Đạo quỷ trảo này lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, trực tiếp dừng lại dưới chân tên thương nhân, luồng khói màu trắng bốc lên, cảm thấy mệt mỏi từ từ ập đến. Hắn tò mò nhìn xuống, phát hiện dưới chân từ bao giờ đã xuất hiện một cái lỗ hình bàn tay rất lớn, cái lỗ dừng lại sát mũi chân của hắn. Tên thương nhân sợ chính mình không hợp tác, giây nữa sẽ như cái lố này.

"Ngươi thật sự nghĩ chúng ta ăn chay? Ngươi thật sự nghĩ một cổ sư nhị chuyển có thể ăn được ta?"

Thiên Ca đứng cách đối phương mấy mét, cổ trùng thiên kỳ bách quái, lại còn có sát chiêu nữa. Quỷ Trảo của Trương Tam còn có thể tấn công từ xa nữa mà.

Đây không phải là vụ đầu tiên, chỉ là có mấy tên vẫn điếc không sợ súng, nên là nằm tạm tại nơi này.

"Tiểu Thiên, ngươi kếu ta đào cái hang này cũng thôi đi, tại sao lại cần nhổ đi trồng lại cây?" Trương Tam một bên đang nhổ từng cây trúc một, sau đó cắm trước hang động vừa dựng cách đây không lâu.

"Cẩn thận vẫn là điều tốt, chú biết không? Chỉ vì một sai lầm mà trả giá, chú nghĩ liệu có đáng? Dù mệt mỏi, nhưng ta được an tâm."

Gió mát thoáng qua nơi này, Trương Tam cầm cây trúc vừa mới nhổ xong, sắc mặt đen lại, giọng điệu trầm thấp: "Ngươi chắc chắn sẽ đi trên ma đạo sao?"

Thiên Ca nhìn thấy khuôn mặt này, liền vào trạng thái cảnh giác, lùi lại mấy bước, thả đi cây tre bản thân đang cầm, ánh mắt đầy bình tĩnh: "Ngươi nói sẽ đi sao? Hahaha...!!!"

"Có gì đáng cười?"

"Ta cười chứ, gì mà sẽ đi chứ! Ngay từ khi ta tới phương thế giới này, ta đã bước đi trên ma lộ từ lâu rồi. Không đi trên ma đạo, sao ta có ngày hôm nay. Không đi trên ma đạo, sao ta lại không cảm thấy tội lỗi trước những việc mình đã làm. Ma đạo bất quá chỉ là một cái định nghĩa mà thôi, ta làm việc này còn có người khen giết tốt nữa mà."

"Không vì ma đạo, sao chính đạo nổi danh? Ma đạo không tồn tại, chính đạo chẳng qua là mấy tên đạo đức giả, kiềm hãm bản thân trong chiếc lồng chính mình tự làm ra. Chỉ khi ma đạo xuất thế, bọn hắn mới được bề trên thả ra, thoả thích giải phóng hung tính, chỉ vì đó là ma đạo, là người chính đạo có thể giết."

Sắc mặt Trương Tam bỗng dịu lại, cười híp mắt: "Ngươi có thể đọc nhân tổ truyện rồi."

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.