Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường

Tiểu thuyết gốc · 1839 chữ

Chương 57: Đường

Thiên Ca dùng ý chí đã liên kết với cổ trùng quan sát mọi thứ bên trong.

Hồn Liên Tâm, khi sử dụng chính là mượn cổ Khắc Hồn để khắc đạo hồn ấn bên trong linh hồn đối phương, tạo không gian để ấn ký thành lập trên mục tiêu.

Nói nôn na, Hồn Liên Tâm là mực, Khắc Hồn là vật để khắc, thông qua vết mực tạo ra một cái ấn trên cơ thể đối phương, không ngừng thu lấy cảm xúc, tiền hành truyền đạt đến cổ trùng đã tạo ra.

Thiên Ca cũng có thể tùy thời thu hồi lại những cảm xúc. Này là hắn chưa có thời gian quản lý, nên tạm thời để ấn ký tự lưu trữ.

Thiên Ca thu hồi, mọi cảm xúc từ kẻ khác ùa về, hai khối xương trên cơ thể bỗng có giao động mãnh liệt, chân nguyên được hồi phục từ cổ Nạp Linh bỗng hao hụt hết, không chừa lại giọt nước nào.

Cổ trùng như đang mắc cạn, đột ngột té đáy không khiếu.

Tại khúc xương bên phải, ánh sáng màu trắng thanh thuần phát ra, vừa ôn nhu vừa lại mê người, nó là Tiên Cốt giai đoạn một.

Từ khi Song Linh Cốt bắt đầu tạo ra Tiên khí, nó đã trở Tiên Cốt rồi.

Vì sao một phàm cổ bình thường lại có thể biến hoá thành một con cổ tiếp cận chữ "Tiên" rồi, rất đơn giản, Thiên Ca có bí mật, chính cái bí mật này là thứ giúp hắn đạt ngộ tính cao siêu, chính cái bí mật này mới làm con đường trắc trở của hắn trở nên bằng phẳng.

Tiên Cốt đã đạt tới trình độ Tam chuyển, Thiên Ca hơi ngạc nhiên, sau đó lại không có vẻ bất ngờ gì nữa.

"Nếu Thanh Phong đặt trong tiểu thuyết có thể nói hắn chính là một nhân vật chính, người tình của hắn cũng có thể rất đa dạng, từ nữ cải nam trang, đến hôn thê. Tình cảm nàng ta dành cho hắn chắc chắn rất mãnh liệt, đây còn là sự tích lũy gần chục năm, nên đạt đến trình độ Tam chuyển không phải chuyện khó hiểu."

Ma khí tại Ma Cốt đang dần nồng đậm hơn, Thiên Ca đang gia sức hấp thu chân nguyên từ nguyên thạch, để luyện hoá chỗ cảm xúc đó thành Ma khí.

Khúc xương trước tim bỗng đen hết mười thành rồi ngưng luyện thành một giọt chất lỏng màu đen nồng đậm hơn, xung quanh gioit chất lỏng này dường như được vờn quanh bởi một luồng khí màu đỏ thần bí, nó nhìn tựa như sương trắng ban sớm.

"Ma Cốt đạt Tứ chuyển rồi."

Giọng điệu có phần hứng khởi, vì sao hắn lại vui như vậy.

"Tiên Cốt khó luyện thành, nên ta không mong chờ gì ở nó, dù giai đoạn một có tiến hành nhanh đến mức nào, nhưng tiến tới giai đoạn hai vẫn là một vấn đề nan giải. Còn Ma Cốt ta đã sắp xếp xong giai đoạn hai rồi, chỉ cần chờ thời là luyện thành, lúc đó cũng có chiến lực cùng thủ đoạn đặc trưng."

Trong cõi u minh, Thiên Ca cảm nhận được, giai đoạn một luyện thành có vẻ không đem lại nhiều chiến lực, nhưng nó lại ảnh hưởng tới giới hạn phát huy cổ trùng.

Có lúc hắn từng nghĩ, liệu Tiên Ma Cốt tuân theo một dãy vũ khí không, cấp một dùng vũ khí cấp một, chất lượng Tiên Ma Cốt ảnh hưởng tới cấp vũ khí hắn sở hữu.

Hắn có thể dừng tại đây bước sang giai đoạn hai, lúc đạt Nhị chuyển phát huy sức mạnh Nhị chuyển, Tam chuyển ứng với chiến lực Tam chuyển.

Nhưng sau khi lên Ngũ chuyển, hắn chỉ có thể phát huy được sức mạnh của Tứ chuyển Ma Cốt.

"Ma Cốt Tứ chuyển hai thành, Tiên Cốt Tam chuyển tròn."

Thiên Ca gật gù hài lòng, sau đó quay trở lại nhà của mình, nghĩ ngơi một đêm.

Sáng hôm sau, Thiên Ca tới lớp liền nghe các học viên đang bàn tán về vụ gia nô của Mạc mạch đã bị Phương Nguyên giết chết.

"Ngươi nói thật không?"

"Ngươi không tin sao?"

"Nghĩ lại mà sợ, không ngờ ta lại từng đối đầu với tên sát nhân máu lạnh này."

Phương Chính ngồi bàn đầu cũng vừa tự trách, hận chính mình sao lại để một mạng người ngã xuống trước mặt mình. Trong ánh mắt còn động lại một tia sợ hãi, cũng phải, một thiếu niên lần đầu chứng kiến cảnh tượng máu me thế này, không sợ sao được.

Còn Mạc Bác đang đặt hai tay xuống bàn, ôm chân run rẩy, mồ hôi chảy xuống, hắn đang cảm thấy sợ hãi, sợ Phương Nguyên có thể giận cá chém thớt mà giết hắn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Ca cũng chỉ khẽ nhếch môi lên, đi về phía cuối lớp.

Thanh Hằng đã chú ý tới động thái của hắn, liền biết đối phương kịp thời ngăn cản kế hoạch này, cũng biết đây chính là tiếng báo hiệu về sự nguy hiểm của tên này.

"Ca ca nói đúng là không sai, tên này quả là nhiều mưu lắm mẹo. Dù ngươi có thể thoát nạn lần này, nhưng lần sau thì sao chứ?"

Tâm cảnh là một thứ gì đó rất huyền bí, nó còn là sự phát triển của một con người. Nhưng sử dụng sức mạnh của cổ trùng để can thiệp vào, có thể ảnh hưởng tới tốc độ phát triển của một số người.

Ngươi là thiếu niên, nhưng đã thấu được sự đời, hiểu rõ tính cách người khác, nhìn thấu bản thân, chấp nhận tất cả, đây gọi là thiên tài.

Ngươi là một lão già, nhưng lăn lộn trong thiên hạ không được bao nhiêu, gặp ít đau khổ, tự nhiên ngươi sẽ sinh ra cao ngạo.

Bất luận là ai cũng sẽ như vậy, bất luận cái gì cũng có thể nằm trong và ngoài quy tắc thiên địa, nhưng điểm chung vẫn nằm trong thiên địa này.

Thanh Hằng có thể chất giúp hắn có tư duy của một người trưởng thành, ngộ tính siêu cao, nhưng cuộc sống quá thuận lợi, ít gặp thất bại trong đời, luôn được gia tộc hậu thuẫn, tự nhiên sự cao ngạo bên trong hắn sẽ trở nên dữ dội như sói dữ.

Gặp kẻ nào làm hắn không vui là cắn kẻ đó.

Hùng gia trại.

Tại một căn nhà đơn sơ, nhưng lại vững vàng, trông có vẻ khá lớn, ánh sáng khẽ chiếu sáng khe cửa sổ sổ.

Một thiếu niên đang ngồi xếp, bằng thầm đưa ra cảm thán: "Ngày này cũng đến rồi, ngày mà Phương Nguyên lần đầu chấn kinh học viện."

Người này là Hùng Hắc Bạch, người tương lai có tiềm năng trở thành tộc trưởng Hùng gia trại, hắn sở hữu tư chất Thập Tuyệt Thể trăm người khó gặp, Đại Lực Chân Vũ Thể.

"Tên đó liệu có phải là người xuyên không giống ta không? Sở hữu cổ trùng lấy người luyện cổ này, tâm tính chắc chắn không tầm thường, e rằng ma tính có thể sánh ngang với Bạch Ngưng Băng cùng Phương Nguyên."

"Trong truyện, mỗi nhân vật là được gọi là chân ma đều có một lý tưởng bản thân cần theo đuổi. Phương Nguyên là vĩnh sinh, Bạch Ngưng Băng thì muốn chứng kiến đặc sắc. Vậy còn hắn theo đuổI cái gì."

"Dù là gì cũng không quan trọng, đợi ta luyện được con cổ đó, ngày chúng ta phân bại thắng thua rồi cũng sẽ đến, Bách Ngã."

Giọng điệu của Hùng Hắc Bạch mang theo một chút trầm ngâm, bàn tay bất nâng lên xoa cằm, hắn thật sự rất tò mò, cùng muốn biết đối phương rốt cuộc chọn lưu phái nào.

"Đạo của ta chính là cầu đạo, đạt tới cảnh giới cao nhất, chứng kiến Phương Nguyên đạt được vĩnh sinh chỉ là phụ mà thôi."

Hừ, đạo chân chính của hắn căn bản chẳng phải cầu đạo. Cầu đạo chỉ đơn giản là con người của hắn, đạo chân chính của hắn chính là trói buộc, coi vạn vật đều là cổ, tùy ý nhốt vào hũ.

Sức mạnh của hắn vẫn còn yếu, chính vì thế đạo thể hiện ra cũng chẳng rõ ràng. Có thể nhìn thấy hắn đã trói buộc hành động của Trần Quyền, Thanh Phong, Cổ Nguyệt Bác khiến bọn hắn không tài nào gây khó dễ cho hắn.

Cho dù Thiên Ca đứng trước mặt bọn họ, nhảy điệu múa khó coi, bọn hắn cũng sẽ cay đắng khen hay, mặc cho đôi mắt đã bị vấy bẩn từ bao giờ.

Đạo này gọi là Khống Chế, trói buộc sự tự do, lặng lẽ nô dịch tâm hồn của từng người, tựa như Thiên Huyễn Linh Đồng.

Con cổ này thao túng hồn phách, hắn thao túng cảm giác kỳ thủ trên bàn cờ.

Đây quả là sự phối hợp kỳ diệu giữa người và cổ, tam quan của hắn đã sớm bị cái gọi là ngộ đạo trấn nát, mọi thứ đều là cổ, vạn vật đều là người, đây vốn dĩ là bản chất của cổ trùng Nhân đạo.

Con người xem cổ trùng là công cụ, nếu cho bọn nó có suy nghĩ độc lập, bọn chúng lại xem chúng ta là lũ sâu bọ, không hơn không kém.

Với Thiên Ca, mọi thứ hết sức bình đẳng, người giết ta, ta có thể giết người, con người dùng cổ trùng làm cổ tài, vậy tài sao không thể lấy người làm cổ tài.

Cổ tài phù hợp hiếm có khó tìm, nhưng Huyết đạo cổ trùng chỉ cần màu thịt thôi. Nguyên Thủy Tiên Tôn có câu "Người là vạn vật chi linh, cổ là thiên địa thần tinh."

Con người hiện lên với hình tượng hết sức thượng đẳng, đây có thể xem là loại cổ tài vừa cao cấp vừa nhiều. Vậy nên rất nhiều cổ trùng Huyết đạo yêu cầu số lượng cổ tài rất nhẹ nhàng, không phải vì đây là lợi thế trời sinh, mà là môi trường xung quanh đã rất thích hợp để cổ trùng Huyết đạo phát triển.

Thiên Ca tùy tiện lấy một chút trong số đó, cũng không phải là chuyện gì quá đáng, hết thảy là một điều tự nhiên tại cõi đời này.

Vạn vật bình đẳng, không có gì là thấp hèn, không có gì là công cụ, chỉ có kẻ từng bước tiến lên.

Mọi thứ đều từ một hạt giống từng bước trở thành một cái cây đại thụ trong nhiều quá trình sàn lọc của tự nhiên.

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.