Một đêm mong chờ.
Chương 60: Một đêm mong chờ.
Đêm trước ngày thương đội đến, Thiên Ca đến gặp tộc trưởng, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào tách trà trên bàn.
Ánh trăng khẽ chiếu vào gian phòng, càng làm sắc mặt hai người thêm nổi bật, cùng lạnh lẽo.
"Ta có một yêu cầu với ngài."
"Hừ, một công tử có hàng ngàn khối nguyên thạch đến tìm ta có việc gì?"
Thiên Ca che bí mật trên lớp này rồi đến lớp khác. Nên người ngoài điều tra sâu vào, cũng chỉ nghĩ hắn chỉ sở hữu chưa đến một vạn khối.
Kỳ thực tài sản của hắn đã đạt đến mười vạn, tất cả đều nhờ ơn Thanh Phong, cùng Hồng gia.
Nghĩ đến đây, cũng vừa nghe xong, Thiên Ca chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt lập tức trở nên sâu đến khó lường. Bàn tay nhẹ nhàng nâng lấy chén trà, mặt nước khẽ lay động.
"Ta muốn nhờ ngài thu mua một số cổ trùng Lôi đạo, nếu tìm thấy cổ Kiếm Ảnh thì càng tốt. Tất cả ta sẽ chi trả, chỉ là không tiện công khai mà thôi."
"Ngươi biết mình đang nói gì không? Cổ Kiếm Ảnh là thứ có thể tùy tiện xuất hiện sao? Nhưng mà, ngươi tu Lôi đạo?" Tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác nhíu mày, nâng chén trà cao đến tầm mắt, như đang nghi ngờ chuyện mình vừa nghe thấy.
"Chỉ là có người ta cần bồi dưỡng mà thôi." Thiên Ca khẽ cười nhạt, giọng cười rất ôn nhu, không giống gì là vẻ của một tên cuồng sát.
Thiên Ca đã nghĩ xong đối tượng cần đoạt xá.
Phương Chính có tư chất bậc Giáp. Nếu được bồi dưỡng có thể đạt tới tu vi Ngũ chuyển đỉnh phong, lúc đó dù không thể nâng tư chất lên, thì vẫn không thể thành tiên sao.
Chỉ cần có một tư chất bậc Giáp bên cạnh, việc trở mình không phải rất dễ dàng sao? Đừng quên hắn còn có cổ phương Cốt Nhục Đoàn Viên.
Truyền thừa Đạo Thiên này rất bí ẩn.
Phải biết Khôi Cốt Tài Tử nếu sống lâu chỉ ước chừng gần mười năm, dù truyền thừa của ông ta đặt ở Bạch Cốt sơn có bị lãng quên, nhưng vẫn không thể lưu lạc từ hồi Đạo Thiên được.
Chưa kể chưa ai tìm ra cổ phương này trong truyền thừa của ông ta. Vậy cổ phương Cốt Nhục Đoàn Viên từ đâu ra?
Thiên Ca từng có một suy đoán, các cổ Tôn có thể có thủ đoạn ném vật vào dòng sông thời gian.
Phương Nguyên mượn nhờ Xuân Thu Thiền tiến nhập vào dòng sông thời gian, thực hiện sự trùng sinh, giống việc đặt một vật vào trong đó. Nếu có thể nghiên cứu cổ phương cổ trùng này, có thể đưa bất kỳ thứ gì, hay sử dụng một sát chiêu vào đó.
Tôn giả cũng không có năng lực khủng bố như vậy, chỉ có thể nói kẻ làm ra những sự việc này rất có ngộ tính.
Thiên Ca cũng đã suy tính xong bản thân sẽ dùng cổ trùng gì để chiến đấu, kể cả hệ thống chiến đấu cũng mơ hồ được hình thành.
Bản thân sẽ lấy Thiên Huyễn Linh Đồng làm cơ sở, sau đó không ngừng bổ sung thêm nhiều cổ trùng Hồn đạo khác để hỗ trợ.
Phương Chính thì hắn từng đọc một cái đồng nhân, nhân vật chính cũng là người xuyên không. Hắn không xuyên vào ai, lại chọn xuyên vào cái tên Phương Chính này.
Với hệ thống, hắn đã dễ dàng sở hữu cổ phương của văn phòng tứ bảo, cổ trùng Hoạ đạo. Thiên Ca dù có ngộ tính cao cường, nhưng hắn không thể tiếp xúc với một lưu phái ít ai biết đến này, chưa kể chúng còn là cổ trùng được Nguyên Liên Tiên Tôn có tình giữ lại.
Phương Chính mãi đến giai đoạn sau này mới sở hữu cổ trùng Hoạ đạo, về vấn đề này hắn cũng đã nghĩ ra cách giải quyết.
Khi thăng tiên, tấn thăng Lục chuyển sẽ có cơ hội hỏi Thiên Ý một số vấn đề, kể cả cổ phương tiên cổ.
Thiên muốn nhân cơ hội này nghiên cứu tới cổ trùng Nhân đạo. Sáng tạo với số phàm nhân, để bọn hắn thi nhau làm cái máy diễn hoá cho hắn.
Không khiếu của Lục chuyển còn được gọi là tiên khiếu. Giờ đây nó không còn là một quả cầu nữa, mà tự hình thành một phương thiên địa độc lập với thế giới bên ngoài.
Hiểu biết con người về một lưu phái càng tăng, lúc đó lại càng khó tăng cảnh giới. Bù lại lượng tài nguyên của lưu phái đó được thiên địa sinh ra lại vô cùng phong phú.
Dĩ nhiên, bên trong tiên khiếu đã hình thành một thế giới độc lập.
Theo lý thuyết có thể nói chỉ cần không để con người trong đó ra ngoài, Thiên Ý sẽ không tài nào cộng hưởng tri thức có được.
Thiên Ca lúc đó chỉ cần việc giết sạch đám người, lập đám mới để bọn hắn nghiên cứu một lưu phái duy nhất.
Nếu có ai đó thành tựu cổ tiên, sở hữu tiên cổ, hắn sẽ vui lòng nhận lấy.
Tiên cổ là duy nhất.
Tất nhiên mọi thứ đều phải căn cứ vào nhân khí bản thân sở hữu, nó có thể tư chất, tài năng, hiểu biết, tri thức người đó tích lũy được.
Phương Chính trong bộ truyện đồng nhân đó phụ tu Lôi đạo, chủ tu Hoạ đạo.
Cổ trùng hạch tâm của lưu phái Lôi đạo này chính là cổ Kiếm Ảnh. Dù chỉ là kiếm đạo, nhưng sau này tấn thăng Tứ chuyển, Ngũ chuyển, lưu phái cũng chuyển sáng Lôi đạo.
Đây không phải thứ một người bình thường có thể đối phó được.
Thiên Ca chỉ cần việc sao chép ý tưởng có trước đó, không cần phải suy nghĩ thêm.
Tộc trưởng trầm ngâm, nhưng vẫn giữ một tia cảnh giác với thiếu niên trước mặt.
"Để ta đoán, Phương Chính hả? Thanh Đồng Xá Lợi cổ, ngươi cũng định đưa cho nó sao?"
"Đúng rồi. Hắn có thể đạt tam chuyển trong mấy năm tới, đối với ta cũng có một chút lợi ích."
Tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác khẽ vui mừng, vì Phương Chính chính là người của lão. Nên việc Thiên Ca bồi dưỡng hắn, cũng chẳng khác việc tự nhét tiền vào túi lão là mấy. Gặp ai không vui mới là chuyện lạ.
"Ta có một giao dịch thế này, ngài có muốn nghe thử không?"
"Giao dịch gì?"
Cổ Nguyệt Bạc khẽ mỉm cười, lão vừa trải qua một chút vui mừng. Nên đối với giao dịch Thiên Ca sắp nói có chút hứng thú, liệu có thể đem lại cho lão một chút lợi ích.
"Ta muốn Phương Chính sẽ giải quyết rắc rối sau này của ta."
"Cái gì!"
Không chỉ một mình Thiên Ca là mong chờ, bởi vì nhìn đội buông có vẻ trông bình thường thật. Nhưng tại đây sẽ có vô số cơ hội để tìm được thứ mà họ cần.
Điển hình là Hùng Hắc Bạch, hắn mải nhìn bên ngoài cửa sổ, mái tóc nhẹ nhàng đung đưa trong gió.
Dù vậy hắn cũng chỉ mong sao ngày mai đến sớm một chút.
"Trong cổ phương của ta còn thiếu một số cổ tài cần thiết. Cổ phương do Đại Ái Tiên Tôn nghĩ ra, không phải là thứ mà bản thân ta có thể tùy tiện ra, cùng luyện chế dễ dàng."
Hắn nói đúng, cổ sư Luyện đạo dù tài giỏi đến mấy cũng cần chục năm nghiên cứu, cùng thử nghiệm mới cho ra cổ trùng cùng cổ phương mới.
Nhất chyển còn đơn giản một chút, để nghiên cứu được Nhị chuyển cổ, chắc chắn phải mất ít nhất là chín trâu hai hổ.
Hùng Hắc Bạch còn đang suy tư một chút, thì bên ngoài truyền đến một tiếng mở cửa, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân thổi vào.
"Đệ đệ trời không còn sớm nữa, ngươi cũng tranh thủ đi ngủ đi."
Nhìn đến mái tóc đen dài nhánh đang được thổi sau lưng, nàng khẽ nhíu mày, hay tay chống nạnh, giọng nói trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
"Trời khuya thế này rồi cỏn mở cửa sổ, không sợ bị lạnh sao!? Ngươi là tương lai của cả tộc, nếu bị gì, ta còn nói chuyện với ai nữa!!"
Giọng nói khiến hắn giật mình, vội vàng đóng cửa sổ lại, miệng cố gắng làm bộ dạng mỉm cười: "Tỷ tỷ, ngươi đây sao, sáng mai thương đội đến, ta mong chờ một chút."
"Hử!?"
Đối diện với ánh mắt giận dữ này, hắn cố gắng nói ra tâm mình: "Ta có một số thứ muốn mua, liệu tỷ có thể giúp ta không?"
"Ta lo tỷ không đồng ý, nên có một chút trầm tư, vô thức mở cửa sổ, mong tỷ đừng trách cứ."
Hùng Hắc Bạch cười trừ, lấy tay gãi gãi đầu. Hùng Bạch Tâm chỉ khẽ thở dài: "Đệ là người thân duy nhất của ta. Ta không lo cho đệ thì lo cho ai. Đừng lo, nếu không đủ ta sẽ tới đòi tộc trưởng giúp đệ!"
Hùng Hắc Bạch còn nghĩ bản thân đã thoát nạn. Nhưng không ngờ nghe câu sau, lại gặp nạn lớn hơn.
Tại Bạch gia trại, một thiếu nữ khẽ phây phẩy cái quạt, bước đi trong sân. Nàng mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc đen nhánh sau lưng được cài lên duyên dáng. Ánh mắt mang theo vẻ đa sầu đa cảm, nàng chỉ khẽ thở dài.
"Ta đã xuyên tới đây được mười năm rồi. Lại nói người xuyên không chắc chắn sẽ có được kim thủ chỉ, mà ta xuyên đến chẳng có thứ gì."
"Cũng may ta có trí nhớ siêu phàm, cũng trực giác mạnh mẽ, mới có thể sống đến bây giờ. Dù đã đọc truyện này đến chương cuối cùng, cũng biết được sự tồn tại của Thiên Ngoại đạo ngân. Vậy thì sao chứ? Ta cũng chẳng thể cảm nhận được nó."
Nàng vừa nói vừa không khỏi nhớ lại kiếp trước, vào giờ kiểm tra toán. Nàng có quên một vài công thức, cùng cách làm bài, nên mạo hiểm quay đầu lại, mở vở xem lại.
Trực giác của nàng đã đúng, lúc đó cô giáo có việc bận nên ra ngoài một lúc. Nàng thừa cơ xem lại.
Tranh thủ và cơ hội luôn là những thứ có thể cứu mạng chúng ta bất cứ lúc nào.
Từ lúc đó, nàng thề rằng chính mình phải sống thật "cẩu".
"Mười năm xem truyện cẩu đạo của ta đúng là có đất dụng võ."
"Ông cha ta kiếp trước, chắc còn lo hưởng thụ, cũng chẳng rảnh xem đứa con gái này ra sao!"
Vừa nói nàng vừa giơ nắm đấm lên, khóc hết nước mắt.
"Lại nói, ta vốn là tiểu thư danh giá, lại còn tưởng sẽ kế thừa tài sản chục tỷ, sống sung sướng cả đời. Lại đột ngột gặp tai nạn trong một lần trượt tuyết, kết quả là xuyên đến cổ giới."
"Còn bất ngờ hơn nữa lại được tộc trưởng Bạch gia trại nhận nuôi, trở thành muội muội của Bạch Ngưng Băng, tên thái giám trong truyện."
"Lúc đọc truyện, ta còn cười điên với tình tiết tên ca ca của ta biến thành gái này. Khi tiếp xúc với Bạch Ngưng Băng một thời gian, thì ta mới biết thương cảm cho giới tính sắp tới của hắn."
Đang tự tâm sự dưới trăng, thì một bóng người dần dần tiến lại gần, trên môi nhẹ nhàng nở nụ cười ôn nhu.
"Muội muội, đêm khuya rồi. Ngươi còn ở ngoài đây làm gì nữa."
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |