Phương Nguyên giết người rồi?
Chương 66: Phương Nguyên giết người rồi?
"Nhàm chán. Đây không phải là tên gặp Thanh Hằng mấy hôm trước sao?" Thiên Ca nhàn nhạt liếc mắt đến người vừa nói, khuôn mặt buồn chán dựa vào bàn tay đang chống trên bàn.
"Phương Nguyên đạt Nhất chuyển trung giai, ta đạt Nhị chuyển Trung giai. Đúng là trùng hợp đến kỳ lạ." Thiên Ca lâu lâu lại liếc mắt nhìn diễn biến xung quanh, phần còn lại là nhắm mắt lại mà ngủ.
Thiên Ca đã đạt Nhị chuyển sơ giai vào sáng sớm nay, quá trình diễn ra rất thuận lợi. Hắn đã quá đánh giá thấp cổ Nạp Linh, nhưng cũng không ngờ tới lại có thể dùng thời gian nửa ngày mà tấn cấp Nhị chuyển.
Sau đó lại phục dụng Xá Lợi cổ, tu vi cứ vậy mà thuận lợi tấn thăng một tiểu cảnh giới.
Tu vi của hắn so với học viên đúng là siêu việt một bậc, nhưng công sức đều xuất phát từ Tửu Trùng và cổ Nạp Linh.
Sau khi tấn thăng Nhị chuyển, Tửu Trùng không thể tinh luyện xích thiết chân nguyên. Cổ Nạp Linh có công dụng gia tăng tốc độ luyện hoá nguyên thạch.
Chân nguyên hấp thu qua cách này vừa trọn vẹn một nguyên thạch sở. Nhưng nó lại rất loãng, giống như sương vậy, cần dùng ý niệm để ngưng tụ.
Dù vậy vẫn không làm giảm tốc độ tu luyện, tốc độ suy nghĩ nhanh hơn tốc độ ánh sáng biết bao nhiêu lần. Nếu muốn tự bạo cổ trùng, cũng chỉ cần một ý niệm là đủ.
Xích thiết chân nguyên so với thanh đồng chân nguyên không biết muốn bền bao nhiêu lần. Ngay khi chân nguyên do cổ Nạp Linh hấp thụ chưa kịp chạm vào mặt biển chân nguyên, liền bị làm cho tiêu tán.
Vậy nên tốc tu luyện của hắn từ giờ sẽ phải đình trệ cho đến mấy tháng sau.
Thiên Ca mở mắt ra, sau đó lại nhắm mắt lại. Giống như trên thế giới ngoài bản thân hắn ra, thì chẳng có cái gì có thể lọt vào mắt xanh của chính hắn.
Vào tối qua, không chỉ Phương Chính, Thiên Ca đã tiến một bước trên con đường thăng tiến tu vi của mình. Mà Phương Nguyên cũng không ngoại lệ, nếu so sánh với tất cả, hắn chăm chỉ hơn bất cứ ai, nỗ lực hơn tất cả.
Tu hành cổ sư cũng không thể thay thế giấc ngủ, vào khoảng giờ này lúc trước thì Phương Nguyên đã nằm xuống ngủ rồi. Thế nhưng hôm nay, trong lúc tu hành, hắn cảm giác được chỉ còn thiếu một chút là có thể bước vào trung giai.
"Tối nay dứt khoát không ngủ, nỗ lực xông thẳng đến trung giai!" Đôi mắt hắn loé lên ánh sáng kiên định.
Sau đó, hắn nhắm mắt lại, tinh thần đi vào trong không khiếu.
Nguyên hải thanh đồng đạt bốn thành bốn bên trong cũng vừa mới được Tửu Trùng luyện hoá thành chân nguyên trung giai có màu xanh biếc.
"Bắt đầu." Phương Nguyên động ý niệm, nguyên hải thanh đồng lập tức dập dờn thành từng gợn sóng lăn tăn.
Gợn sóng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn, tạo thành từng cơn sóng trào.
Rào rào rào rào...
Sóng sau xô sóng trước vỗ vào vách khiếu xung quanh.
Giống như là vừa vỗ vào đá ngầm, phần lớn chân nguyên vỡ tan thành bọt sóng xanh, văng lên tung toé, sau đó lại hoà vào biển.
Một phần nhỏ còn lại thì bị tiêu hao, hoá thành từng luồng sức mạnh vô hình, thấm vào trong vách khiếu đang ở dạng màng sáng màu trắng.
"Lại bắt đầu." Phương Nguyên lên tinh thần, cơn sóng màu xanh biếc càng ngày càng lớn. Đợt sóng trước đó cùng lắm chỉ là chó thỏ rượt đuổi, còn bây giờ thì giống như đàn ngựa hí vang, đâm sầm vào màng sáng không khiếu.
Thế đến như rồng, sóng bay tận trời!
Chân nguyên tiêu hao vô cùng nhanh chóng, mực nước không ngừng thấp xuống.
Rào rào rào!
Cơn sóng vỗ liên miên bất tận, cuối cùng lượng biến đổi dẫn đến chất biến đổi theo.
Màng sáng màu trắng kia bỗng nhiên rung động. Ánh sáng trắng vốn đang dìu dịu bỗng nhiên loé lên chói loà.
Thấy cảnh này, Phương Nguyên mừng rỡ, biết đây là thời khắc mấu chốt. Hắn vội vàng thúc giục chân nguyên tiếp tục cọ rửa không ngừng nghỉ.
Ánh sáng đó càng càng mạnh, tia sáng bắt đầu vặn vẹo, cuộn lại một chỗ, khiến cho người ta cảm thấy như càng ngày càng đậm đặc.
Sau thời gian mười mấy hơi thở, trên lớp màng sáng xuất hiện thành từng dải ánh sáng. Những dải sáng này giống luồng nước liên tục quay vòng, không ngừng đụng vào nhau.
Trong quá trình va chạm, bọn chúng liên tục hợp lại thành những dòng chảy ánh sáng màu trắng.
Cuối cùng, dòng chảy ánh sáng liền thành một mảng, hoàn toàn bao phủ lớp màng ngoài.
Ánh sáng trắng ảm đảm đi, lớp màng sáng bao quanh không khiếu lúc đầu đã biến mất, thay vào đó là một lớp màng nước hình cầu có màu trắng.
Mặt ngoài lớp màng lúc trước thì hoàn toàn nhẵn bóng, không có chút tạp chất, còn lờp màng này thì dày hơn thấy rõ, trên bề mặt lưu chuyển từng cơn sóng gợn, sáng tối bất định.
Bề mặt biển chân nguyên bình lặng trở lại, bên trong khiếu còn thừa lại hai thành nước biển.
"Đã thăng cấp trung giai!" Phương Nguyên cười lớn một tiếng, mở hai mắt ra.
Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ lọt vào trong phòng.
Thấm thoát đã qua một đêm, buổi sáng đã đến rồi.
Ầm!
Bỗng nhiên, cửa túc xá bị người đá văng ra, hai tên thị vệ xông vào.
"Phương Nguyên, ngươi trốn học vô cớ, gia lão muốn tìm ngươi, mau đi theo chúng ta!"
Chính vì thế mới diễn ra tình cảnh như hiện tại. Phải biết Phương Nguyên là lại hờ hững thì sẽ hờ hững, sát phạt quyết đoán thì sẽ quyết đoán.
Chuyện mà hắn đã quyết, không ai có thể thay đổi được.
"Là Phương Nguyên!" Không biết là ai phát ra tiếng kêu tràn đầy sợ hãi này.
Ngay sau đó, mọi người cũng đã thích ứng với ánh sáng, thấy rõ được người đến.
Chỉ thấy, cả người Phương Nguyên đẫm máu, hắn kiêu hãnh đứng ở cửa, tựa như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Hắn chầm chậm rút tay trái đang đẩy cửa lại, trên tay phải thì đang nắm tóc kéo theo một người.
Người này đã bị cắt đứt cánh tay trái đến tận gốc, nằm im không nhúc nhích, mặc cho máu tươi chảy tí tách xuống đất từ chỗ vết thương.
"Là một trong hai thị vệ đi tìm Phương Nguyên." Có người nhận ra thân phận của người này.
"Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?" Có người hoảng loạn.
"Hắn ta lại giết người, lần này là giết thị vệ!" Có người chỉ vào Phương Nguyên, sợ hãi kêu lên, giống như càng to tiếng thì càng giảm bớt sự sợ hãi và kinh hoàng trong lòng mình.
Trong một lúc, cả học đường đều náo loạn.
Vào giờ phút này, các học viên đã quên mất kỷ luật, kinh hãi đến ngồi bật dậy từ chỗ ngồi. Bọn họ dùng ánh mắt tràn đầy khiếp sợ và hốt hoảng nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên đang đứng ở cửa.
Trong tưởng tượng của bọn họ phải là Phương Nguyên bị hai thị vệ một trái một phải áp giải đến.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt lại là... Phương Nguyên ướt đẫm máu tươi, vẻ mặt lạnh lẽo, như ác quỷ tìm đến cửa. Hai tên thị vệ biến mất đi một người, còn một người thì không còn động đậy. Mà máu từ cơ thể người này vẫn đang chầm chậm chảy ra thành dòng, chưa được bao lâu thì đã tích lại thành một vũng máu đỏ tươi.
Mùi máu tanh nồng lập tức tràn ngập trong học đường.
Gia lão học đường cũng sững người. Lão không ngờ sẽ có cảnh tượng như vậy!
Sau kinh hãi chính là lửa giận bừng bừng.
Hai thị vệ này đều là võ giả khác họ, chết thì thôi, gia lão học đường cũng không quan tâm.
Nhưng quan trọng là thân phận của bọn họ. Bọn họ là thị vệ học đường, đại biểu cho uy nghiêm của học đường, đại biểu cho thể diện của gia lão học đường, chính là lão đây.
Phương nguyên quả thật là to gan động trời, giết một tên Cao Oản cũng không sao, nhưng bây giờ, thậm chí cả thị vệ học đường hắn cũng dám giết!
Không, nào chỉ là to gan động trời, hắn là đang trắng trợn khiêu khích uy quyền của học đường.
Gia lão học đường nổi giận đùng đùng, chỉ vào Phương Nguyên rồi quát to: "Phương Nguyên! Chuyện này là thế nào? Ngươi phải giải thích rõ cho ta, tốt nhất là cho ta một lý do để tha ngươi. Nếu không không, chỉ bằng vào việc ngươi lạm sát thị vệ thì ngươi cũng phải vào lao tù, chờ phân xử của gia pháp!"
Tất cả học viên câm như hến.
Song cửa sổ rung động, cả phòng đều vang vọng tiếng gầm thét của gia lão học đường.
Chỉ có Phương nguyên vẫn bình thản, đôi mắt hắn vẫn sâu thẳm như lúc bình thường, không nhìn thấy một chút dao động nào.
Liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, Phương Nguyên buông tay phải ra. Phịch một tiếng, đầu thị vệ đập xuống vũng máu làm cho những giọt máu tươi văng lên, dính vào ống quần của Phương Nguyên.
Hắn chắp tay với gia lão học đường, giọng nói hòa nhã của hắn vang lên trong học đường yên tĩnh: "Gia lão đại nhân, vãn bối quả thật có chuyện cần bẩm báo."
"Ngươi nói đi." Gia lão học đường bắt chéo tay, nhìn thẳng vào Phương Nguyên, ánh mắt như băng giá.
Nhưng trong lòng lão lại đang cười khẩy: "Phương Nguyên, ngươi lại phạm sai lầm nữa rồi, càng ngày càng sai. Ta cũng muốn xem ngươi giải thích thế nào!"
Bên ngoài khẽ vọng lại tiếng bước chân, Thiên Ca như một cá thể độc lập, chỉ riêng hắn mới nhìn ra được sự bất thường này. Nhưng hắn chỉ rõ kẻ biết ngoài rất xúc động, đồng thời cảm xúc rất phức tạp.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 2 |