Hận
Chương 78: Hận.
Vong Vô Ưu sau khi lỡ đắc tội với Vong Lam Xuyên, hắn không những không bị trách cứ, mà còn được lão cha dẫn xuống núi, hành tẩu giang hồ.
"Vong Vô Ưu, ta biết tư chất của ngươi rất tuyệt giai, tu hành nhanh chóng, có ý chí tiến thủ. Nhưng ngoài không kia vẫn còn nhiều thiếu niên xuất trúng khác, không được xem thường."
"Đường ngươi đi, ta sẽ tôn trọng không cản trở ngươi hành sự. Nhưng chỉ tập trung vào mục tiêu trước mắt mà không nhìn về tương lai, thì rất khó để hành tẩu giang hồ."
Rừng trúc xanh ươm chừa lại một con đường đi xuống núi, gió mát thoảng qua càng làm nơi này trông thật tươi mát.
"Tiêu dao thiên hạ, hành tẩu giang hồ chẳng bằng ta tiêu dao lòng mình, hiểu rõ bản thân cần gì."
Thiên Ca bước chân xuống con dốc, đầu không ngoảnh lại, cứ vậy tiếp tục nương theo gió mát mà bước xuống bậc đá.
Hai cha con không biết đã đi được bao lâu, khung cảnh chốn nhà lại càng xa. Tất cả còn lại trước mắt chỉ là một chân núi, một ngôi nhà, một đám người, trên khuôn mặt chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
Trước một ngôi nhà có ba cái phàm nhân quỳ xuống trước một cổ sư nhị chuyển, khí tức mơ hồ chỉ dừng lại ở sơ giai.
Quỳ trước mặt hắn là một lão già tầm năm mươi, bên cạnh là một bà lão cũng đã gần đất xa trời, chính giữa bọn họ là một cậu thiếu niên chỉ tầm mươi lăm tuổi. Sắc mặt bọn họ có vẻ hồng hào.
"Biết điều thì giao con gái lão ra. Nếu không, dù có chết ta cũng phải kéo gia đình lão xuống."
"Ngươi có thể thư thả cho chúng ta một chút được không? Con gái ta đi mua đồ chưa về."
Lão bà giọng điệu van xin, nhưng chẳng có gì là sợ hãi cả, giống như là lời đề nghị, ả chắc chắn tên cổ sư này sẽ vì con gái lão mà không dám làm bậy.
"Ngươi tưởng thật sự theo đuổi con gái hai lão sao? Nếu không phải vì nhan sắc của nàng ta có chút ưu tú, ta cũng chẳng thèm để ý."
Vừa nói hắn định xuất thủ giết chết cả ba, đúng là được nuông chiều, đến chết cũng chắng rsợ. Bọn hắn chỉ nghĩ tên này ngoài lạnh trong nóng, không dám làm bậy, nên vẫn cứ trơ trơ vẻ mặt không biết sợ hãi ra đó.
Thiên Ca nghe loáng thoáng mơ hồ đưa ra phán đoán: "Tên này là kẻ cưỡng bức con gái nhà lành sao?"
"Cha, ta cần hồn phách của tên cổ sư này."
Vong Lam Xuyên thản nhiên gật đầu đồng ý.
"Được."
Lão nhẹ nhàng vung tay lên, một đạo bạch xà từ tay áo phóng đi ra, khi xuất hiện bên tai còn vang lên tiếng rắn rít lên.
Đạo bạch xà này khá nhỏ, rất thích hợp cho những kiểu tấn công chớp nhoáng.
Ngay khi tên cổ sư chuẩn bị xuất thủ, đạo bạch quang loé lên trong chớp mắt, mọi thứ như chậm đi chỉ có ngực thủng một lố, máu tươi là vẫn từ từ chảy ra.
Thiên Ca mơ hồ sợ hãi trước đòn tấn công này, hắn thật sự không nhìn thấy đòn tấn công, ngay khi phát động đòn tấn công này hắn cứ nghĩ mình sẽ chết.
Máu tươi chảy ra, tai hoạ kết thúc, cả nhà ba người nhìn bọn hắn với ánh mắt đầy u ám.
Vong Lam Xuyên vội vàng giải thích: "Ngươi không muốn gặp phiền phức thì theo ta rời đây ngay."
"Nhìn thấy ánh mắt của bọn hắn, ngươi không cần ngạc nhiên."
"Bọn hắn đã quen sống nhưng được bố thí rồi, vấn đề chết hay không cũng không rõ. Cái gọi là quỳ xuống, tôn nghiêm chẳng qua là thủ tục của kẻ yếu thèm khát cường giả bố thí mà thôi."
Thiên Ca vẫn chưa hoàn hồn khỏi đòn tấn công lúc này, giờ lại bị Vong Lam Xuyên kéo đi, trong lòng có chút khó chịu.
Ngay khi cả hai rời đi được mấy bước, cả gia đình đã chạy tới bên bọn hắn từ lúc nào.
"Mẹ nó, các ngươi lo chuyện bao đồng. Có biết vì các ngươi, mà nhà ta thiếu đi một thành viên quan trọng rồi không?"
Người vừa nói là một thiếu niên chạc tuổi hắn, Thiên Ca mơ hồ ẩn hiện khí tức nhị chuyển.
Hắn không rõ phàm nhân có thể phân biệt khí tức cổ sư không? Nhưng lúc ra ngoài Vong Lam Xuyên mang theo Liễm Tức cổ, còn hắn thì bị bắt bộc lộ mọi lúc mọi nơi, giống như đang cởi chuồng cho bàng dân thiên hạ xem.
"Các ngươi là cổ sư chứ gì? Biết điều thì tới nhà bọn ta làm khách, nếu không đừng có trách bọn ta không nhân nhượng."
"Các ngươi giết một mạng người rồi. Bây giờ không bồi thường một chút, có phải quá đáng lắm không?"
Vong Lam Xuyên thiếu kiên nhẫn: "Ta cần nói với ngươi một điều, hành sự giang hồ cần diệt cỏ tận gốc."
Thiên Ca giật giật khoé môi, hắn trần đời chưa thấy trò cứu người, còn bị ăn vạ. Trong ánh mắt của hắn đã ẩn hiện một tia sát khí. Giết chết bọn hắn quá đơn giản rồi, hắn muốn những kẻ này đã chết rồi vẫn có thể đem lại lợi ích cho hắn.
"Các ngươi là cổ sư Hồn đạo đi. Hồn phách tên cổ sư này cũng rất đáng giá, các ngươi không thể trả thiếu đồng nào, một vạn khối nguyên thạch."
Thiên Ca thật sự muốn bóp nát những kẻ này. Vong Lam Xuyên cũng khó chịu, lần này ra ngoài là lịch luyện cho con trai lão. Nên toàn quyền quyết định đều thuộc về nó.
"Cha, ta nghĩ nên tha cho những kẻ này đi."
"Cuộc đời cổ sư sống đã không dễ dàng, đã thế đây còn là một đám phàm nhân yếu ớt, chúng ta đâu nhất thiết phải tranh đến cùng."
Đám phàm nhân không biết điều vẫn luôn liên tục đòi hỏi, lần này là bà lão.
"Thiếu niên này không tệ, ngoan ngoãn làm chó cho con gái ta, may ra bọn ta còn tha cho các ngươi một mạng."
Hai cha con Vong Vô Ưu mặt nổi đầy gân xanh, nhưng vẫn bước đi. Hắn không chỉ đơn thuần muốn giết, mà muốn tra tấn những kẻ này sống không bằng chết.
"Các ngươi dám đi, có tin bọn ta sẽ lấy mạng các ngươi không?"
Thoát khỏi đám phàm nhân ôn dịch, Thiên Ca cùng Vong Lam Xuyên thở phào một hơi.
"Tính cách mềm mỏng không thể hành tẩu giang hồ."
"Cha, ta nghe nói phía tây có một con cổ trùng có thể tái tạo tim mạch. Ta muốn con cổ này, cổ phương kỳ này của ta có lẽ sắp hoàn thành rồi."
Thiên Ca không biết điều hắn vẫn một mực đòi hỏi, Vong Lam Xuyên nay tức giận lại càng muốn đấm cho thằng con trai này một đấm.
"Được rồi."
"Nhưng con cổ này cao đến tam chuyển, thêm Thiên Nguyên Bảo Liên đi."
"Được, ta giúp ngươi cướp."
"....."
"Kệ mẹ ngươi, ta không đáp ứng nữa.
Một năm sau, Thiên Ca lại trở về nơi này, hắn mang theo cơn tức giận ngày ấy quay trở lại báo thù.
Đứng trước căn nhà nhỏ, hắn trực tiếp đạp mạnh cửa xông vào. Người bên trong trở nên khó chịu.
"Kẻ nào dám quấy rầy gia đình ta."
Thiên Ca trở lại với tu vi tam chuyển cao giai, trong tay còn sở hữu cổ Mọc Tim, thậm chí bên cạnh còn đem theo ba nữ nhân vô cùng xinh đẹp.
"Ca ca, chỉ là phàm nhân còn cần ngươi xử lý sao?"
Những nữ nhân này rất xinh đẹp, mỗi người đều có một vẻ, có thế thế lực hiển hách vô cùng.
Thiếu nữ vừa nói mặc trên mình chiếc váy màu xanh nhạt, mái tóc dài như thác nước, vẻ đẹp từ khuôn mặt rất thanh thuần, không khỏi khiến người ta nhớ mãi không quên, nàng là Dương Tuyết.
Người nữa lại mặc chiếc váy màu hồng, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa sau lưng, vẻ đẹp ma mị giống yêu hồ hiện hình, nàng tên Nhược Hồng
Còn một thiếu nữ nữa mặc váy trắng, mái tóc xoã thoải mái sau lưng, vẻ đẹp rất đơn thuần, dáng người nhỏ nhắn không khỏi khiến người ta say đắm, tên nàng là Tiểu Thuần.
Mỗi người trong đây đều thuộc loại có thể gây ra chiến tranh một vùng nhỏ, ấy vậy Thiên Ca lại sở hữu cả ba.
"Ngoan nào, ta chỉ xử lý chút việc. Sau chuyện này, ta sẽ vì các ngươi mà phá thân."
Phải nói hắn dù đã chiếm thiện cảm của các nàng đến mức tối đa, nhưng hắn vẫn chưa phá thân, vẫn còn trong sạch.
Nghe được những lời này cả ba bất giác đỏ mặt, tay không nhịn được xoa xoa mặt.
Thiên Ca thật sự không chịu nổi những lời nói độc địa của gia đình này, hắn đã trói rồi bịt miệng tất cả lại, ném ánh mắt thèm khát nhìn về phía những người ở đây.
"Hay chúng ta làm ở đây luôn đi. Cách làm của ta rất đặc biệt, các ngươi chịu khó một chút nha."
Thiên Ca đưa ra lời đề nghị, các nàng thầm giật mình.
"Nhưng ở đây có người mà?"
"Giết chết tất cả không phải là được sao?
Trong giang hồ, giết người là chuyện rất bình thường, bọn họ nghe vậy cũng không có một chút phản cảm. Sau đó cũng thuận thế để hắn trói mình lại.
Thiên Ca nở nụ cười rất bí hiểm, mái tóc dài xoã sau lưng, áo đen huyền bí trong căn phòng. Nhìn nụ cười này tất cả bất giác run lên vì sợ hãi.
"Ta không cần những kẻ vô dụng."
Thiên Ca vung tay lên, huyết quang loé lên, đầu của hai vợ chồng già lập tức bay mất.
Từ không khiếu chui ra một đàn cổ màu đỏ, nó là Bách Huyết Hồng Huyệt, cổ trung tam chuyển.
Con cổ này là cổ trùng Huyết đạo, nó khả năng cắn nuốt máu thịt để sinh sản nhanh chóng của Huyết Tích Tử, cùng với đó là khả năng tăng trưởng cực kỳ mạnh mẽ. Mỗi khi chết đi có thể ngẫu nhiên nhận lại một số cổ tài từ tam chuyển trở xuống của một lưu phái ngẫu nhiên.
Đám cổ lao đến hai cô thi thể, chớ mắt cả hai đã hoá thành bộ xương, trước mặt thiên ca có hơn một đám cổ trùng đang bao vây lấy mình.
Thiên Ca dang hai tay ra, ánh mắt trợn tròn lên nhìn từ trên xuống dưới, cả bốn lập tức rơi vào sự sợ hãi mãnh liệt.
"Cảnh giới Luyện đạo của ta sau này nhờ các vị giúp đỡ."
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |