Nguy cơ.
Chương 84: Nguy cơ.
Phương Chính sửng sốt, hắn không nghĩ Bạch Ngưng Băng vậy mà lại là Thập Tuyệt Thể, hơn nữa nguy cơ của Thập Tuyệt Thể còn rất không tầm thường.
Phương Chính cũng vì chuyện tương lai mà quên đi chuyện Thiên Ca vừa luyện thành con cổ gì, nó có công dụng gì.
Cả hai thất thần một hồi, Phương Chính mở lời phá vỡ bầu không khí yên tỉnh này: "Ngươi đã có cách giải quyết chưa?"
Thiên Ca sau một hồi bình tĩnh, hắn mới lấy lại tinh thần kể lại mọi chuyện: "Có lẽ con cổ vừa luyện đã giúp ta có thể nhìn thấy tương lai, nó gọi là Diễn Mộng cổ."
"Tại thời điểm ấy ta nhìn thấy hai người thiếu niên đứng trên biển xác chết. Một người mái có tóc trắng xoá như tuyết, một người là mái tóc đen nhánh. Trên mặt mỗi người đều động lại một vệt máu chưa khô, tu vi của tất cả đều là tam chuyển đỉnh phong."
Phương Chính khẽ nhíu mày lại: "Ngươi có cách giải quyết vấn đề chưa?"
"Có không phải không có, chí ít chiến lực của ngươi phải đạt đến tam chuyển sơ giai, may ra mới có hi vọng giúp sống sót."
Thiên Ca cười nhạt như mất hết hi vọng, hắn thật sự đang diễn, kinh nghiệm diễn xuất của hắn đã được cải thiện trong ba trăm năm qua.
"Ngươi chỉ là tư chất bậc Giáp làm sao tu luyện đến tam chuyển trong hai năm được chứ?"
"Ta vẫn còn một cách!"
Phương Chính gấp gáp hỏi.
"Cách gì?"
"Bạch Ngưng Băng hình như có một muội muội, Hùng gia trại có một Thập Tuyệt Thể, chắc ngươi cũng biết."
"Vậy thì làm sao? Cách ngươi nói là nhờ vả bọn họ, nhưng ngươi có gì cho bọn hắn?"
Thiên Ca vừa lấy một tay ôm đầu đau như thiểm điện xoẹt qua, vừa vuốt cằm, trông thật hề hước mà giải thích: "Ta có cách giải quyết vấn đề Thập Tuyệt Thể, có thể cứu được hai người. Nhưng chúng ta chỉ được cứu một người."
Phương Chính một bên cố gắng giữ tĩnh lặng mà nghe, chiếc áo không biết từ lúc nào bị năm ngón tay bấu chặt làm cho rách.
"Ngoài hai thiếu niên này, chúng ta còn một kẻ thù tương đối nguy hiểm, chính là hai vị cường giả ngũ chuyển."
"Chúng ta cần Bạch Ngưng Băng tự bạo cầm chân cả hai lại. Nhưng thứ để hai cường giả ngũ chuyển tranh giành, chắc chắn là không tầm thường, có cổ trùng phục sinh người chết, không phải không thể."
"Vậy nên chúng ta vẫn còn nguy cơ một Bạch Ngưng Băng nữa. Người thiếu niên còn lại không cần lo lắng, kẻ này ta không nhìn rõ mặt, nhưng ngươi đừng bận tâm về hắn ta."
"Nếu ta cố gắng tu hành cũng chỉ đạt được nhị chuyển là cùng, ngươi cũng tầm tam chuyển."
"Ta ở đây có ba phương án."
Phương Chính vô thức nuốt nước bọt.
"Tùy nhiên chỉ cứu được chúng ta. Ta chỉ lo lắng Bạch Ngưng Băng thôi cũng là có lý do, hai vị cường giả này tranh chấp lẫn nhau mà hại chết gần hết tộc nhân, tộc trưởng cũng không qua khỏi. Cuối cùng bọn hắn lưỡng bại câu thương, nhưng vẫn còn một tu vi tam chuyển đỉnh phong."
Phương Chính vô thức đổ mồ hồi, xem ra hắn vẫn chưa thoát khỏi ràng buộc của gia tộc.
"Cách thứ nhất tiếp xúc với người còn lại, cung cấp đủ lợi ích, khiến hắn ỷ vào lợi ích tổ đội đem lại. Người này ta nhìn rất giống ngươi, nhưng lại mặc áo đen. Trong khoảnh khắc cuối cùng ta nhìn thấy ngươi đang vẫy chào ta đó."
Phương Chính có chút ngơ ngác, người để ta mở lòng? Hắn dần rơi vào vấn đề chưa có lời giải.
"Là Phương Nguyên, nhưng hắn chỉ có bậc Bính. Ngươi nói kẻ đáng lo nhất Bạch Ngưng Băng, tại sao phải đi cùng Phương Nguyên?"
"Hắn nắm giữ điểm yếu của Bạch Ngưng Băng!"
"Cái gì?"
Phương Chính sứng sỡ, hắn không nghĩ người ca ca của mình lại có tâm cơ như vậy. Nắm thóp được một tam chuyển đỉnh phong, vậy hắn có bản lĩnh như thế nào?
Thiên Ca nói tiếp, đề ra hai phương án còn lại.
"Cách thứ hai là lấy lòng Bạch Điềm Điềm, muội muội Bạch Ngưng Băng. Cách thứ ba mượn nhờ lực lượng của Hùng Hắc Bạch."
"Tiền đề ngươi phải có tu vi tam chuyển sơ giai, quyết đấu với Hùng Hắc Bạch một trận. Ta nhìn thấy mấy năm nữa sẽ xuất hiện lang triều, ngươi có thể làm mấy trò anh hùng cứu mỹ nhân cũng được."
Sau một hồi, bọn họ mới đưa ra cách giải quyết tối ưu, đó là nhanh chóng nâng cao tu vi của bản thân, chạy đua với thời gian.
Thiên Ca đưa ra lời đề nghị: "Cướp nguyên thạch, ngươi thấy thế nào? Ta với ngươi mỗi người một viên."
"Ta không làm đâu!"
Phương Chính suy nghĩ một hồi, hắn có vẻ rất từ chối hành động vô sỉ này, rốt cuộc hắn vẫn phải làm, tất cả là vì sống sót.
"Ta luyện cổ, ngươi tu hành, tốt nhất là nghỉ học luôn đi. Ta có đào cái hầm để trú ẩn, ngươi có thể sống ở đó trong bảy ngày. Đến ngày đó ta sẽ dẫn ngươi tới học đường cướp một đợt."
"Nhân tiện ta phải chuẩn bị một số thứ, nếu có thể kiếm được một khoảng lớn từ gia tộc thì phải ép khô!"
Thiên Ca nói chuyện với giọng điệu biến thái, Phương Chính bất giác rùng mình.
Như ước hẹn, Phương Chính từ ngày này chẳng bước chân đến học đường một ngày nào nữa.
Đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, tên này bắt đầu nhiễm thói hư tật xấu của Thiên Ca rồi.
Huynh đệ Phương gia từ một đêm bỗng thành phế vật, Phương Nguyên chán chường uống rượu ngày đêm nhưng vẫn tới trường, đệ đệ Phương Chính thì trực tiếp bỏ học nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán của mọi người trong trại.
"Nghe gì chưa?"
"Nghe cái gì?"
"Phương Chính từ bậc Giáp hoá phế vật sau một đêm, hắn không chịu nổi cú sốc liền bỏ học. Tộc trưởng điên cuồng tìm hắn ở khắp mọi nơi."
"Ngươi nói thật không? Ca ca uống rượu có ngày thành tài, đệ đệ cúp học có ngày ăn xin."
"Tưởng thiên tài thế nào, Phương gia cũng chỉ có vậy."
"Ha ha ha"
Ngày học đường phát trợ cấp đã đến, Phương Chính bước chân lên trường, hắn cùng Phương Nguyên dựa vào cửa như đang đợi ai đó.
Cả hai vẫn không nói một lời. Nhưng Thiên Ca dặn hắn phải biết câu kéo quan hệ với Phương Nguyên, đây chính là lá bài bảo mệnh sau này.
"Phương Nguyên, ta trong trong người chẳng có mấy khối nguyên thạch. Ngươi xem lần đầu là ta trả trước đi."
"Không được."
Phương Nguyên lắc lắc đầu khiến Phương Chính có chút phẫn nộ, nhưng hắn vẫn nhớ đại cục của mình. Hắn muốn được sống, đã là người thì sẽ có khát vọng được sống mãnh liệt vô cùng.
Bọn họ đang đợi người đầu tiên bước tới để cướp nguyêm thạch, nhưng người đầu tiên xuất hiện lại là Thiên Ca.
"Cho ngươi."
Thiên Ca ném tới hai khối nguyên thạch cho hai người, sau đó lại hét lên: "Phương Chính cướp nguyên thạch, không xong rồi Phương Chính học theo Phương Nguyên cướp nguyên thạch."
"Mẹ nó, trúng kế rồi."
Phương Chính rủa thầm, nhưng vẫn lắng nghe Thiên Ca nói nhỏ bên tai: "Đánh phủ đầu, tạo uy nghiêm ngay từ đầu, khống chế tất cả."
Phương Chính bình tĩnh rút ra từ trong áo một cây kiếm gỗ, ánh mắt lạnh lùng quét qua.
Phương Chính mặc dù thấy bản thân bị lừa, nhưng hắn hiểu ra một điều, con người không biết vì lý do gì rất tôn trọng lợi ích. Hắn cũng cảm nhận được chính mìn đang dần như vậy.
Phương Chính chỉ cần một ngày thu hoạch được lợi ích, hắn cũng tình nguyện bị lừa. Hiện tại còn nói gì đến đối phương đã luyện ra cổ trùng, hắn không tin thì vẫn phải tin.
Trong ánh mắt lúc này của hắn chỉ tràn ngập khát khao được sống.
Có một thiếu niên nhìn thấy Phương Chính liền buông lời chế nhạo.
"Phương Chính, ngươi không còn là thiên tài bậc Giáp nữa, đừng có ngông cuồng."
"Không còn tư chất thì sao? Chẳng lẽ ta không dùng thân thể này vượt qua các ngươi?"
Phương Chính nhíu mày, ngay sau đó thân hình của hắn lập tức loé lên. Phương Chính khi đấu với Phương Nguyên cũng không sử dụng kiếm gỗ, vì lúc đó hắn vẫn còn tinh thần thượng võ lắm.
Nhưng giờ đây, một kiếm quét ngang vào bụng, thiếu niên đó ngã xõng xoài ra đất, miệng còn ho mấy tiếng. Phương Chính đã không còn dáng vẻ ngây thơ ngày ấy nữa, hắn là một người vì lợi ích có thể dùng mọi thủ đoạn.
Ai biểu hắn chưa từng thấy nhiều nguyên thạch làm gì? Cha mẹ nuôi của hắn chẳng cho mấy khối để tu luyện. Thiên Ca thì lại khác, hắn liều lĩnh vì tài nguyên, hắn điên cuồng vì nó. Phương Chính cũng vì vậy mà được thúc đẩy tinh thần lợi ích lên trên tất cả.
"Tất cả giao ra nguyên thạch đây, mỗi người một viên. Ta không giỏi các huyệt đạo trên cơ thể, nếu có chết thì đừng có trách ta."
Phương Chính buông ra lời tàn nhẫn, bàn tay lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tất cả.
Làn gió khẽ thoáng qua thổi bay tà áo rách nát của hắn, nhiều người trong số đó không nhịn được cười.
"Cười cái gì?"
Phương Chính nhíu mày nhìn về phía tên đó, tay lăm le nguyệt nhận. Hắn cũng chẳng sợ học đường trách cứ, dù sao hắn vẫn còn con bài tẩy chưa lật mà, con bài tư chất.
Theo gia quy sử dụng cổ trùng trong học đường sẽ bị trừng phạt ba mươi khối nguyên thạch cho lần đầu. Phương Chính hiện tại cũng chẳng cần cướp, hắn bây giờ chỉ cần lập uy, chỉ cần có kẻ đứng đầu một tập thể sẽ rơi vào vòng xoáy trật tự.
"Cậu không sao chứ? Để mình đỡ cậu dậy nha."
"Được, được cảm ơn ngươi gì?"
"Ta ngươi gì chứ? Chúng ta là cậu tớ mà."
Thiên Ca người đã đi từ lâu, nay lại quay lại nở nụ cười ấm áp như gió xuân giúp đỡ các bạn bị Phương Chính đánh ngã, trông thật tốt bụng làm sao, trái ngược hoàn toàn với Phương Chính ngang ngược lúc này.
Toàn trường nghe xong không khỏi nổi da gà, Phương Chính nhanh chóng chóng ý đến bàn tay Thiên Ca đang chạm vào đan điền của đối phương.
"Thiên Ca đang làm cái gì vậy?"
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |