Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ khảo hạch giữa năm sắp đến.

Tiểu thuyết gốc · 2452 chữ

Chương 86: Kỳ khảo hạch giữa năm sắp đến.

Ngày hè nóng bức, gió núi mang theo hanh khô, núi Thanh Mao bốc hơi hừng hực.

Chớp mắt đã đến kỳ hạn cuối tháng sáu.

"Người tấn thăng cao giai và đỉnh phong nhanh nhất là Cổ Nguyệt Phương Chính. Vì hắn đã sử dụng ngoại vật để tấn thăng tu vi, ta cũng sẽ công bằng không phát phần thưởng tấn thăng cao giai."

Gia lão học đường đang phổ biến về người tấn thăng tu vi nhanh nhất, người đó liền được phát thưởng.

"Ngươi làm tốt lắm, dù nhận sự giúp đỡ của ngoại vật, chính mình vẫn không ngừng nỗ lực." Gia lão học đường hài lòng khen ngợi Phương Chính, bàn tay đập nhẹ vào vai của hắn như khích lệ, tiếp tục cố gắng vì gia tộc.

Dĩ nhiên người đó chính là Phương Chính, một Phương Chính đã khác xa nguyên tác, một người được hỗ trợ đủ mọi tài nguyên. Hắn dần học được cách chấp nhận chính mình thua cuộc, học được cuộc đời trân trọng lợi ích, học được thế giới này rất tàn nhẫn.

Nên ngay khi nhận được túi nguyên thạch nặng trĩu này, hắn lòng không chút đổi sắc. Tất cả những gì như lời khen, lời chê chẳng qua cái là cái nhìn của người khác đối hắn, hắn giờ đã thờ ơ, chỉ có lợi ích mới làm hắn vươn vấn một chút.

"Xì, chẳng qua là dùng ngoại vật mới có tu vi như hiện nay. Nếu cho chúng ta công bằng cạnh tranh, thể nào hắn cũng đứng dưới chân ta thôi."

"Chỉ là một bậc Bính, ca ca có Tửu Trùng nhờ đổ thạch ta còn chấp nhận được. Còn hắn nhờ Cổ Phú đại nhân bố thí, cũng dám lên mặt ở đây."

Phương Chính cũng đã dặn tộc trưởng giấu kín tư chất của hắn, chính mình muốn thở cảm nhận thế giới ở cương vị tầm thường.

Phương Nguyên vẫn nằm ở trên bàn ngủ khò khò như cũ. Đêm qua hắn săn một con lợn rừng, sau khi trở về túc xá, hắn lại dùng Bạch Thỉ cổ chiếu rọi thân thể, còn hấp thu chân nguyên thiên nhiên trong nguyên thạch rồi dùng Tửu Trùng tinh luyện. Cuối cùng hắn còn dùng chân nguyên cao giai ôn dưỡng vách khiếu, liên tục bận đến lúc hừng đông.

Hắn vội vội vàng vàng ăn sáng, mãi đến lúc lên lớp thì gục xuống bàn không dậy nổi. Hắn thực sự đã quá mệt mỏi, tu hành cổ sư cũng không thể thay thế giấc ngủ được.

"Phương Nguyên mà không có Tửu Trùng thì cũng quá kém cỏi. Cả ngày cứ hắn chán chường như thế, lúc nào cũng ngủ khi đi học, không bằng cho ta Tửu Trùng của hắn đi."

Học viên xung quanh bàn tàn xôn xao, thể hiện sự không cam lòng, tiếc rẻ hoặc là ước ao.

Gia lão học đường gọi tên từng người một, các học viên cũng liên tiếp đi lên trước nhận phụ cấp nguyên thạch rồi trở về chỗ ngồi.

"Tất cả mọi người im lặng." Sau khi phân phát hết tất cả phụ cấp, gia lão học đường dùng tay vỗ vỗ bàn. Thoáng chốc, cả học đường đã yên tĩnh trở lại.

"Thời gian thoáng qua, các ngươi đều đã nắm giữ được con cổ trùng thứ hai, thậm chí đột phá đến cao giai. Nửa năm trước các ngươi chăm chỉ khổ luyện, hôm nay cũng đã có nền tảng nhất định. Đây là lúc nên đi ra ngoài hoang dã rèn luyện một chút. Đó là chiến đấu chân chính chứ không phải là đánh nhau với các đối tượng vớ vẩn như người cỏ, người gỗ."

"Tiếp nữa sẽ là thông báo về khảo hạch giữa năm. Ba ngày sau sẽ tiến hành khảo hạch giữa năm, toàn thể học viên đầu phải tham gia! Nội dung khảo hạch là săn lợn rừng, lấy răng nanh thu gom được làm thành tích, thu gom được nanh lợn rừng càng nhiều thì thành tích càng tốt. Sau khi khảo hạch kết thúc, mỗi một chiếc nanh lợn rừng có thể đổi được mười khối nguyên thạch. Mặt khác, cho phép săn bắt tập thể."

Những lời của Gia lão học đường vừa ra, cả học đường lập tức như bùng nổ.

"Cuối cùng cũng đến thời điểm khảo hạch giữa năm!"

"Học viên mỗi khoá sẽ học tập ở học đường một năm, trong đó có một lần khảo hạch giữa năm và một lần khảo hạch cuối năm. Tính thời gian thì cũng đã đến lúc khảo hạch giữa năm."

"Nội dung khảo hạch mỗi khoá đều không giống nhau. Không ngờ khảo hạch giữa năm của khoá chúng ta lại là săn lợn rừng."

"Nhưng mà chuyện này phải làm sao đây? Tư chất của ta chỉ là loại đinh, bản mệnh cổ cũng không phải cổ trùng công kích như Nguyệt Quang cổ, làm sao ta có thể săn giết lợn rừng đây?"

"Vừa rồi ngươi không nghe sao, gia lão đại nhân nói cho phép đi săn theo đội. Tư chất chúng ta không tốt hoặc là cổ trùng không xong thì có thể trợ giúp lẫn nhau, hợp tác với nhau! Đến lúc đó, mọi người cứ phân chia nanh lợn rừng lấy được là được rồi."

"Mỗi một cái nanh lợn rừng có thể đổi được mười khối nguyên thạch, đây là phía học đường khen thưởng để khuyến khích chúng ta săn nhiều lợn rừng hơn. Thật sự theo giá thị trường, một khối nguyên thạch có thể mua hai mươi cái nanh lợn rừng đó."

Các học viên biểu lộ vẻ mặt khác nhau, người thì vui mừng, người thì chờ mong, người thì gọi bạn gọi bè. Ngay cả Phương Nguyên cũng phải hơi đổi sắc mặt.

"Thay đổi rồi! Ta nhớ rõ nội dung khảo hạch giữa năm kiếp trước là thu thập mật ong rừng. Không ngờ hiện tại lại đổi thành đi săn lợn rừng. Đây là hiệu ứng cánh bướm sao?"

Bươm bướm vỗ cánh là có thể gây ra cơn lốc ở bờ bên kia đại dương. Một biến đổi nhỏ, qua những lần ảnh hưởng chồng chất thì cuối cùng có thể biến thành một biến đổi lớn.

Từ lúc sống lại đến nay, Phương Nguyên đã làm ra rất nhiều thay đổi, hoàn cảnh hiện tại của hắn rất khác kiếp trước. Kiếp trước hắn đã sớm bị đám người Phương Chính bỏ xa mấy con phố, kiếp này hắn lại ngoan cường mà đứng trong đội quân học viên hàng đầu.

Kiếp trước hắn không giết chết Cổ Kim Sinh, thậm chí ngay cả mặt mũi Cổ Kim Sinh cũng chưa từng thấy. Thế nhưng kiếp này, hắn không chỉ giết chết Cổ Kim Sinh mà còn từ đó đào móc ra bí mật bên dưới của di tàng Hoa Tửu Hành Giả.

Những thay đổi này giống như bướm đập cánh, bắt đầu gián tiếp ảnh hưởng đến xung quanh. Thay đổi của nội dung khảo hạch giữa năm chỉ là dấu hiệu thứ nhất hiện ra rõ ràng mà thôi.

"Phương Chính thay đổi nhiều như vậy có phải vì ta gây nên không? Rõ ràng kiếp trước hắn được gia tộc nâng lên tận mây, chèn ép ta mãi. Nhưng bây giờ lại có vẻ rất lạ, cứ như đã trở thành một người hoàn toàn khác. Hắn cũng ít nói nhiều hơn, lại còn cả gan nghỉ học. Rốt cuộc chuyện Phương Chính là sao?"

Phương Nguyên xuyên đến thế giới này được năm trăm năm, rồi lại trùng sinh trở về. Ký ức phủi bụi bấy lâu cũng im ỉm chìm trong hải dương quá khứ.

Thiên Ca cũng phải mỗi ngày đều nhớ, đều viết để đảm bảo chính mình không thể quên được cội nguồn. Hắn là người Việt, một học sinh trung học phổ thông, Thiên Ca chẳng qua là biệt danh, ai mà có cái tên kỳ quái như vậy được. Chẳng qua dùng lâu ngày quá, nên ở trong bệnh viện đã quên đi tên cũ.

"Ta tiếp tục ảnh hưởng như vậy thì liệu tiếp theo có thể phát sinh ra việc lịch sử hoàn toàn thay đổi hay không? Cứ như vậy, ưu thế sống lại của ta sẽ phải kém đi rất nhiều."

Phương Nguyên biểu hiện ra bên ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm thở dài một hơi.

Cảm giác gấp gáp và không biết làm sao cùng lúc kéo đến bao phủ tâm trí hắn, nhưng rất nhanh thì hắn đã khôi phục lại.

"Mặc kệ như thế nào, nếu chuyện đã xảy ra rồi thì cũng không cách nào ngăn cản. Ta cần phải tích cực thay đổi mình, cho dù tất cả mọi việc đều thay đổi hoàn toàn thì ta cũng sẽ không vì những băn khoăn này mà làm chậm lại bước phát triển của mình!"

"Kiếp trước ta đã đối mặt với một tương lai hoàn toàn không biết được, lẽ nào kiếp này ta lại không đủ dũng khí sao? Ha ha, dẫu rằng thế gian toàn là chông gai thì ta cũng muốn đạp bằng tất cả, mở ra một đường máu!"

"Mỗi cái nanh có thể đổi được mười khối nguyên thạch, giá tiền này thật là cao. Ta có nên lấy đống nanh lợn rừng trong hang động ra hay không? Nếu như ta lấy đống nanh đó ra thì có thể dẫn đến nghi ngờ hay không? Không, có lẽ dựa vào tình thế chính trị của bộ tộc Cổ Nguyệt hiện nay, ta ngang nhiên ném ra đống răng nanh thì không chừng có thể lấy được hạt dẻ trong lò lửa."

Phương Nguyên lại âm thầm lắc đầu, việc này có hơi quá mạo hiểm. Nếu thật sự tung ra những cái nanh này thì hắn có thể đạt được cái gì đây?

Hơn một trăm khối nguyên thạch sao?

"Chờ đã, nguyên thạch cũng không quan trọng. Hay là ta lại mượn cơ hội này xây dựng hình tượng của ta một chút." Phương Nguyên nghĩ đến đây, đôi mắt không khỏi loé sáng.

Hắn cần là cần im lặng mà phát tài, khiêm tốn rồi lại khiêm tốn hơn. Nếu bị phát hiện bí mật về truyền thừa của Hoa Tửu Hành Giả thì ngay cả tính mạng của mình hắn cũng không bảo vệ được.

Thế nhưng, vị trí hiện tại của hắn có phần bất tiện.

Hắn ở vào thế đối lập với toàn thể bạn học cũng tự do bên ngoài thể chế. Trong lòng của cao tầng, hắn là một thiếu niên tư chất loại bính lạnh lùng lý trí, bướng bỉnh khó bảo, đầy vẻ bất mãn.

Ấn tượng này cũng không tốt, đó chẳng khác nào là dán nhãn không trung thành, mà gia tộc lại cần trung thành, trên thực tế, bất cứ tổ chức nào cũng cần trung thành.

Cho dù là thế giới nào, trung thành cũng là một trong những giá trị quan được gióng trống khua chiêng mà tuyên dương: trung thành với gia tộc, trung thành với quốc gia, trung thành với lãnh đạo, trung thành với tình yêu, trung thành với bạn bè, vân vân...

Tu vi Phương Nguyên càng ngày càng cao, cao tầng cũng sẽ càng ngày càng chú ý, đồng thời, khi cần thiết, gia tộc cũng sẽ sử dụng thủ đoạn cứng rắn với Phương Nguyên. Đến lúc đó, Phương Nguyên sẽ rất bị động.

Phương Nguyên không thích bị động, hắn thích nắm giữ trong tay quyền chủ động của tất cả mọi việc.

Vì một loạt sự việc lúc trước nên Phương Nguyên cũng chỉ có thể làm đến đâu hay đến đó, mượn lực đả lực, rồi tạo thành ấn tượng này, đó cũng chỉ là tự bảo vệ trước những biến cố tức thời.

Hiện tại, tự bảo vệ mình đã không thành vấn đề, vấn đề là Phương Nguyên phải mạnh hơn!

Cho nên hắn cần thay đổi ấn tượng này, làm cho cao tầng nghĩ rằng mình đã cúi đầu, gia nhập vào trong thể chế gia tộc. Nhưng thay đổi này cũng không thể quá đột ngột, khiến cho họ hoài nghi.

Quan trọng hơn, việc gia nhập thể chế chỉ là tượng trưng, Phương Nguyên không thể nào thật sự gia nhập vào để rồi bị người điều khiển và hạn chế. Hắn có quá nhiều bí mật, hắn cần nhiều không gian tự do, vì vậy tình hình thực sự là hắn vẫn hành động một mình như trước.

Chuyện khảo hạch giữa năm này chính là một cơ hội.

"Xem ra cần triển khai hành động một phen rồi, đầu tiên thì bắt đầu từ việc trấn lột này đi." Ánh mắt Phương Nguyên bình tĩnh, tất cả đều trong kế hoạch của hắn.

"Cho ngươi."

Không để Phương Nguyên suy nghĩ thêm, Phương Chính đã ném cho đối phương một khối nguyên thạch, tâm trạng thông dong bước đi.

Phương Nguyên có phần nhíu mày, vì hắn biết Phương Chính dạo gần đây rất khác thường, như biến thành một con người khác.

Nếu không phải hắn đang sở hữu Xuân Thu Thiền thì còn nghĩ Phương Chính cũng đã trùng sinh trở về.

Nếu so việc Phương Nguyên đã làm có thể gây ra hiệu ứng cánh bướm, sự bố cục trước đây của Thiên Ca có thể xem là dựng lên từng bước đệm, cuối cùng là một bước tóm gọn.

Hai sự việc đều chung một nguyên tắc là hiệu ứng dây truyền, có thể coi là một bàn cờ domino. Nhưng phương thức thực hiện cùng mục đích hoàn toàn không giống nhau.

Trong lần chọn cổ thứ hai, Phương Nguyên chọn Tiểu Quang cổ, loại cổ giúp tăng uy lực của Nguyệt Quang cổ. Điều này có nói hành động của đối phương nhiều khi có thể rất cực đoan.

Thiên Ca cũng chọn một Tiểu Quang cổ, tộc trưởng lại thấy Phương Nguyên có chủ đích rất rõ ràng, còn đối với hành động của Thiên Ca lại rất ngu ngốc.

Cùng một hành động, cũng một con cổ, nhưng tính cách thể hiện ra lại rất rõ ràng. Nếu là cực đoan, Thiên Ca cùng lắm chỉ dám làm mấy chuyện đó trong mơ thôi.

Hắn thật sự chưa từng giết ai cả.

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.