Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba gia tại một khảo hạch.

Tiểu thuyết gốc · 1649 chữ

Chương 88: Ba gia tại một khảo hạch.

Chỉ vài ngày nữa là đến kỳ khảo hạch giữa năm, cứ nghĩ chỉ là khảo hạch bình thường, nhưng lại không nghĩ phong ba từ chuyện này lại lớn đến như vậy.

Tại học đường, học viên đang náo nức cho kỳ khảo hạch hai ngày tới.

"Ta vừa gặp tên học viên của Bạch gia trại. Gặp một số mâu thuẫn nhỏ, lúc đó đang ở nơi vắng người, nên có một cuộc ẩu đả diễn ra. Ta vốn tưởng trình độ quyền cước của mình đã hơn bọn hắn rồi, kết quả trình độ của bọn hắn không kém gì ta. Ngươi nói xem, ngày mốt bọn hắn cũng sẽ cùng chúng ta vào rừng săn lợn."

Thiên Ca đứng một bên cũng phụ hoạ theo: "Ngươi nói cũng có thể xảy ra. Đây không phải cơ hội để ba gia tranh tài sao?"

"Tại sao lại là ba gia? Hùng gia trại ta có nghe qua bọn hắn bị Hùng Hắc Bạch cướp nguyên thạch, nhưng tên Hùng Hắc Bạch đó không phải người thuộc thế lực tộc trưởng. Hắn được người đứng đầu một sơn trại coi trọng, thật sự ông ta có thể dùng uy để kiềm hãm những người có ý phản kháng hắn ta."

"Ngươi nói đúng. Nhưng Hùng gia cùng hai gia chúng ta đã ở thế cạnh tranh từ lâu, cho dù không có Hùng Hắc Bạch cướp nguyên thạch, chỉ cần có thêm một Bạch gia trại có tình huống bị cướp nguyên thạch. Hùng gia trại đã buộc phải điều chỉnh kỳ khảo hạch này"

Có học viên nghe Thiên Ca nói vậy, hắn vội vàng phản bác: "Cứ cho là ngươi nói đúng, nhưng chỉ thời gian hai ngày có thể chỉnh sửa xong được không? Nếu cố gắng tham gia, dù bọn hắn có thể lực tốt, nhưng đây vốn chỉ là một chút lợi nhỏ, vì hai gia chúng ta đã tăng cường thể lực từ lâu rồi. Đây là trận chiến danh dự, thời gian gấp gáp như vậy, sự chuẩn bị chắc chắn sẽ khuyết thiếu, nếu thất bại thì danh tiếng há chẳng phải tệ hơn sao?"

"Ngươi nói hay lắm, Hùng gia trại bắt buộc phải tham gia. Hai gia Cổ Nguyệt Bạch đã tranh giành vị trí thứ nhất và thứ hai đã lâu, nếu còn bỏ lỡ cơ hội lần này, Hùng gia trại chắc chắn sẽ không còn cơ hội để cạnh tranh nữa, mà sau này chỉ còn là sự cạnh tranh của hai gia mà thôi. Nếu không kịp chỉnh sửa, chứng tỏ ngay cả tư cách cạnh tranh còn không có sao? Ngươi quên bọn hắn còn có Thập Tuyệt Thể sao?"

Toàn bộ học viên tụ tập quanh hắn nghe xong, trong lòng không khỏi thở dài: "Trước có muội muội của Bạch Ngưng Băng, sau có Hùng Hắc Bạch Thập Tuyệt Thể. Cổ Nguyệt sơn trại còn hi vọng sao?"

Hùng gia trại và Bạch gia trại đều gặp phải tình huống bị cướp nguyên thạch. Phải biết nguyên nhân dẫn đến kỳ khảo hạch của Cổ Nguyệt sơn trại thay đổi là do Phương Nguyên cướp nguyên thạch của bạn học. Gia tộc đề ra kỳ khảo hạch này, mục đích là để bọn họ có cơ hội thực chiến.

Hung thủ gây ra rắc rối của hai trại hiện đang gặp mặt nhau tại một bờ sông.

Dòng sông chảy xiết, mặt nước lại trong veo, thi thoảng sẽ có vài con cá nhảy lên mặt sông, bắn nước tung toé.

"Ngươi nói xem Phương Chính có phải là người xuyên việt không?"

Hùng Hắc Bạch là người mở lời đầu tiên, hắn cũng biết Bạch Điềm Điềm cũng là người xuyên việt giống mình. Nên hắn nói chuyện có một chút cởi mở, đơn giản cả hai đều là đồng hương, đọc cùng một bộ truyện, sinh ra cùng một nước, Việt Nam.

"Ta không chắc, kiểu gì tên này cũng có bí mật. Trong nguyên tác hoàn toàn không đề cập tới chuyện hắn ta bị ám sát, sau đó giảm tư chất. Suy đoán có khả năng nhất là hắn bất ngờ xuyên việt, nhìn nhận vấn đề bản thân đang là một thiên tài, nên cần giảm bớt sự chút ý bằng cách diễn một màn tự biên tự diễn."

"Cái thứ hai, chính là có người xuyên tại Cổ Nguyệt sơn trại, âm thầm gây ra phong ba. Phương Chính chúng ta thấy chỉ là một bức bình phong mà thôi."

Lời nói của nàng quả thật sự rất sắc lạnh, chỉ một vài câu đã nắm gọn được vấn đề đang xảy ra.

"Tộc ta cùng tộc ngươi hình như có phát thưởng mười khối nguyên thạch cho mỗi cái nanh. Ngươi nghĩ chúng ta có nên gian lận rồi chia chát không?"

"Ta thì không bận tâm ngày sau ra sao lắm. Nhưng có một vài đối thủ, ta còn xem xét lại. Đúng rồi, bữa nào ngươi nói với ca ca ngươi, khi nào ta đạt tam chuyển sẽ đến quyết đấu với hắn một lần."

"Nhàm chán."

Nói rồi, nàng đứng dậy quay người bỏ đi, dù sao sự kiện lớn như vậy vẫn là chưa xuất hiện trong nguyên tác, nên nàng có một chút háo hức.

Đến khi đối phương đi xa, Hùng Hắc Bạch thở dài nói: "Nữ nhân đúng là sinh vật khó hiểu nhất, không phải cảm giác một người trấn áp tất cả, gia sức trang bức rất tốt sao?"

Tại nhà, Thiên Ca nằm mệt mỏi trên giường, ánh lờ đờ nhìn lên trần nhà.

Phương Chính ngồi bên cạnh nhíu mày nói: "Hắc Thỉ cổ không thể dùng quá một phút một ngày, vì rất có thể nhận tổn thương lớn hơn dự kiến. Ngươi không sợ toi mạng sao?"

"Ngươi không biết đâu, trong mộng cảnh, ta điên cuồng liều mạng sử dụng cổ trùng tiêu hao hồn phách để tăng tối đa cảm giác suy tính cổ phương. Tổn thương hồn phách còn đau đớn hơn tổn thương thể xác gấp tr lần. Trở lại hiện thực, ta sống quá lâu trong mộng cảnh, đến nỗi quên mất cơ thể hiện tại không thể chịu đựng được cường độ này, mà xém ngất đi một vài lần bì đau đớn. Dù sao ta cũng chỉ dùng Hắc Thỉ cổ ba phút trong năm ngày đầu thôi."

Ánh mắt của hắn rũ xuống, như biết chính mình còn quá nông cạn, tâm trạng chiếm phần lớn lúc này là lo lắng.

"Bản thân đã thực sự trở về hiện thực chưa, hay vẫn là ở trong mộng."

Thiên Ca có sở thích viết, nhưng hắn từ lâu đã quay đi một vài chi tiết nhỏ trong cổ chân nhân, nên viết cổ trùng dùng tăng thể chất vĩnh viễn có chút quá lố, hai canh giờ. Nếu tu luyện điên cuồng như vậy thì đã sớm đạt được một thú lực từ lâu. Mà nhân vật chính trong đó chỉ đổ một chút mồ hồi, còn hắn lại mệt nhọc toàn thân.

Nguyên tắc của cổ trùng chính là khắc đạo ngân lên cơ thể cổ sư. Một số cổ trùng lực đạo thể hiện rất rõ chuyện này, như Bạch Thỉ cổ Hắc Thỉ cổ.

Còn một số cổ trùng tấn công thuộc lưu phái khác cũng có khả năng này, dùng cổ trùng càng nhiều đạo ngân lại càng siêu việt.

Nhưng cổ trùng khi đó lại cần ăn nhiều hơn để bổ sung lại đạo ngân đạo đã khắc lên người cổ sư.

Đây là lý do Thiên Ca thường xuyên tấp nập chuẩn bị thức ăn cho cổ trùng.

Hồn Đản cổ cứ ngỡ là mười năm tâm huyết, kỳ thực là vận khí một kiếp tụ lại và nhờ cổ trùng hỗ trợ vào đã tăng thời gian tích lũy thêm mấy trăm năm nữa.

"Mục tiêu của ngươi là gì vậy?"

Phương Chính bất chợt hỏi mục tiêu của Thiên Ca là cái gì, nhưng đối phương từ lâu đã buông thả bản thân, thả mình vào giấc mộng.

Hắn nhìn thấy vậy chỉ khẽ thở dài, đồng thời cảm thấy một cỗ hân hoan chạy lên não.

Thiên Ca có thể thả lõng ngủ trước mặt hắn, chứng tỏ tên này không quá bài xích Phương Chính, nên hắn mới có cảm giác như vậy, dù sao cũng là người bên hắn mười năm mà.

Ai cũng có chấp niệm mục tiêu, người muốn thành tựu cao bắt buộc phải có mục đích cho việc làm của mình.

Thiên Ca chỉ có một giấc mộng, nhưng lại đã xác định toàn đời của mình, bản thân muốn làm cái gì.

Tưởng tượng, mộng, mộng cảnh ba cụm từ mơ hồ tưởng chừng giống nhau, nhưng lại khác nhau hoàn toàn.

Tưởng tượng là thứ con người có ý thực nghĩ ra cảnh tượng không có thực.

Mộng chỉ đơn giản là giấc mơ, hay đơn thuần là hoài bão mong ước của bản thân.

Mộng cảnh chính là một bức tranh giấc mơ chân thực, khiến ta chìm đắm vẻ đẹp trong đó.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn vấn luôn theo đuổi mộng, tưởng tượng, đến kiếp này hắn mới được bước vào mộng cảnh của bản thân.

Một khi trong tâm có mộng, bản thân đã có hoài bão, mục tiêu. Hắn muốn cái gì, người ngoài tuy không rõ, nhưng hắn lại rất hiểu, thậm chí là đang cố gắng.

Hỏi thế gian Mộng là gì? Thế nào là Mộng đạo? Là chìm đắm trong mộng? Hay là thả mình trong mộng cảnh?

Hoặc là kiểm soát giấc mộng của kẻ khác?

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.